Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 465

"Xin lỗi, tính tình của ta rất nghiêm túc." Vương Khung trực tiếp ngồi xuống.
"..."
Tô Thanh Hòa nhíu mày, thông qua tiếp xúc ngắn ngủi, nàng phát hiện ra, vị chủ nhân hàng thịt số 73 này, dường như cũng không có đáng sợ như nàng tưởng tượng, ít nhất là từ lối làm việc không có bất luận phong độ cùng với khí độ gì này mà nói, không được tính là nhân vật xuất sắc gì.
Nếu như không phải ỷ vào thế lực sau lưng, dạng mặt hàng này là có rất nhiều ở bên trong Phế Thổ.
"Ngươi đến cùng muốn làm gì?" Tô Thanh Hòa vừa nghĩ tới việc mình bị loại người này bức bách đi vào khuôn khổ, không khỏi phiền não, vô thức lạnh lùng nói.
"Giống như ngươi, đang chờ người." Vương Khung vuốt ve Hắc Long Đao trong tay, thản nhiên nói.
Ánh mắt của Tô Thanh Hòa ngưng lại: "Chờ người nào?"
"Lão sư của ngươi, chủ nhân của Dạ Vương Thuyền!" Nói xong, Vương Khung bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn ánh trăng bên ngoài hành lang đài, giọng nói đột nhiên trầm xuống: "Ta hẳn không có chờ vô ích chứ, Dạ Vương tiền bối?"
Ầm ầm! Lời còn chưa dứt, một thân ảnh ngoài cửa sổ hàng lâm, giống như quỷ đêm đen, xâm chiếm bầu trời, thậm chí ánh trăng trên trời cũng trở nên ảm đạm mờ mịt.
Dưới bầu trời, một vị nam nhân đạp không mà đến, y không chút kiêng kỵ phóng thích ra khí tức của chính mình, uy thế kinh khủng khiến cho phần lớn người trong hàng thịt số 73 cũng đều mất đi ý thức trong giây lát.
"Cường giả cảnh giới Dung Khí...quả nhiên đáng sợ..." Vương Khung không nhịn được cảm thán nói.
"Lão sư..." Tô Thanh Hòa trông thấy người tới, không khỏi nghẹn ngào kêu lên.
Dạ Vương hàng lâm, dưới bàn chân điểm nhẹ, rơi ở phía trên hành lang, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Vương Khung.
"Người trẻ tuổi, ở bên trong những tiểu bối ta từng thấy, ngươi không được tính là xuất sắc nhất, lại là to gan nhất."
"Lá gan không lớn, làm sao có thể gặp được tiền bối?" Vương Khung cười nói, đối mặt với cỗ khí thế đáng sợ kia, hắn vẫn thong dong bình tĩnh như cũ.
Một màn này, khiến cho Dạ Vương thoáng nghiêm mặt.
Ở trước mặt y, coi như là cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên tầng chín cũng phải nơm nớp lo sợ.
Người trẻ tuổi trước mắt này lại vẫn có thể nói nói cười cười? Đúng là thật sự có một chút ý tứ.
"Gặp ta? Ngươi có biết đại giới phải trả khi gặp ta là gì không?"
"Tiền bối sẽ không giết ta." Vương Khung lắc đầu, nói.
"Ta muốn giết người, không kiêng kị gì, người trẻ tuổi, ngươi phải biết rằng, nơi này là Phế Thổ!" Dạ Vương trầm giọng quát.
Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Vương Khung cũng đều quá mức tỉnh táo, quá mức thong dong, phảng phất như nắm giữ hết thảy.
Thân là thượng vị giả, Dạ Vương rất không yêu thích loại cảm giác này.
Một tên tiểu bối, biểu hiện càng cao thâm mạt trắc, ở trong mắt thượng vị sẽ càng khó nhìn, thậm chí là muốn chết.
"Nếu như tiền bối giết ta, liền sẽ bỏ lỡ một mối làm ăn to lớn." Vương Khung thu hồi Hắc Long Đao, khẽ giương mắt nói.
"Mối làm ăn to lớn?" Dạ Vương cười lạnh nói: "Tiểu gia hỏa, cái gọi mối làm ăn lớn của ngươi, ở trong mắt bản tọa có lẽ không đáng một đồng."
"Nếu như ta nói mối làm ăn này trị giá một nửa Phế Thổ thì sao?" Nụ cười trên mặt của Vương Khung chậm rãi tiêu thất, thay vào đó là một vệt trịnh trọng.
Dạ Vương ngơ ngác, quỷ dị nhìn Vương Khung.
Tô Thanh Hòa ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt vẻ cổ quái.
Hai sư đồ này dường như đối với lời nói của Vương Khung cũng đều có một chút gần như không thể lý giải.
"Tiểu gia hỏa, ngươi dường như đã lầm một việc, ngươi bây giờ, còn chưa có tư cách nói chuyện với ta." Dạ Vương khẽ nói, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Vương Khung như sương mù của đêm đen.
"Trước hết để cho bản tọa thử một chút cân lượng của ngươi!"
Lời còn chưa dứt, bóng tối vô tận xâm nhập, như đêm tối mênh mông, thôn phệ hết thảy, khiến vạn vật trầm luân.
Trong khoảnh khắc, thân thể Vương Khung giống như rơi vào thâm uyên vô biên, không thể động đậy.
"Tiền bối, ngươi thật bất cẩn."
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ sau lưng Dạ Vương.
Bên trong bóng đêm vô tận, một bóng đen nổi lên, cầm Nghịch Lân Nhận trong tay chém về phía sau lưng Dạ Vương.
Tô Thanh Hòa bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Vương Khung đứng tại chỗ, căn bản không nhúc nhích.
"Ảnh Vực, nhị đoạn!"
Vào lúc này, Vương Khung lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ảnh Vực, một trong năm đại năng lực của Vương Khung.
Long Tượng Bạo, Lôi Quang Tí, Nguyên Sinh Khí còn có Linh Sào đều là năng lực cấp Huyền, chỉ có Ảnh Vực là năng lực cấp Linh tuyệt phẩm.
Loại năng lực này không phải cường đại nhất, nhưng lại quỷ dị nhất.
Nó có thể khiến cho Vương Khung dung nhập vào bên trong cái bóng, cho dù ở bên trong phái siêu năng cũng đều được tính là khác loại.
Nhưng loại năng lực này cũng có hạn chế rất lớn, rất sợ ánh sáng, rất dễ bại lộ ở dưới năng lực loại hình cảm giác, vào lúc ẩn nấp trong cái bóng, không thể công kích, giống như mục tiêu sống...
Dù vậy, sự quỷ dị khó lường của Ảnh Vực vẫn như cũ làm cho Vương Khung yêu thích không buông tay.
Từ khi tiến vào Phế Thổ đến nay, Vương Khung hao phí tâm huyết cùng với tài nguyên cực lớn tiến hành tu luyện Ảnh Vực.
Yêu thú tại Phế Thổ ẩn chứa tinh, khí, thần hùng hậu, đặc biệt là thịt yêu thú cấp ba, sau khi Hỏa Chủng màu đen luyện hoá một lượng lớn tinh, khí, thần, toàn bộ đều dùng để uẩn dưỡng Ảnh Vực.
Rốt cuộc, cỗ hư ảnh bóng đen ở chính giữa Hỏa Chủng màu đen kia phát sinh thuế biến.
Ảnh Vực chân chính bước vào hàng ngũ năng lực cấp Huyền, loại năng lực đáng sợ quỷ dị này liền sinh ra năng lực mới.
Ông! Ở phía dưới đêm tối, cái bóng kia như là phân thân của Vương Khung, cầm Nghịch Lân Nhận trong tay, phá vỡ bức màn đen tối, chém về phía hộp sọ của Dạ Vương.
"Lão sư..." Tô Thanh Hòa kinh hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận