Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 800

"Đây là..." Thân thể Vương Khung rung động, quả thực không thể tin được.
"Lực lượng Hỏa Chủng..." Diệt Hỏa Vương Tử khẽ nói.
"Lực lượng mạnh nhất là bản thân nhân loại!" Lâm La Thiên hơi hơi nâng khóe miệng lên, trong mắt lấp lóe tinh mang, bàn tay y khép lại, bỗng nhiên bóp nát Hỏa Chủng.
Trong khoảnh khắc, giống như mặt trời vỡ vụn, quang minh vô lượng lấp lánh, xâm nhập vào Táng Viêm Hà cuồn cuộn mênh mông, xâm nhập vào Thập Vạn Đại Sơn mênh mông vô tận, xâm nhập vào mỗi một góc trong thiên địa...
Quang ảnh vỡ vụn, lạc ấn như chân thực thôn tính tiêu diệt hết thảy.
Trong nội tâm Vương Khung nhất thời nổi lên gợn sóng, gần như không thể tin được.
Đoạn quá khứ này chứa đựng quá nhiều tin tức cùng với rung động, chiếu rọi thiên hạ, trên thế giới sẽ có bao nhiêu người có được tư cách biết chuyện này?
"Diệt Hỏa Vương Tử, sinh linh đáng sợ kia chung quy là đã được sáng tạo ra, Lâm La Thiên cũng đều đã từng chiến đấu với đối phương, đến cùng là có chiến thắng hay không?"
Vô số nghi vấn nổi lên ở trong lòng Vương Khung.
Xem ra, Lâm La Thiên dường như cũng không có nắm chắc triệt để chiến thắng Diệt Hỏa Vương Tử.
Nhưng nếu như bại, làm sao lại không có bất kỳ ghi chép nào liên quan tới loại quái vật này, nhân loại lại làm sao có thể tiếp diễn đến nay?
Phải biết rằng, dạng sinh linh căn bản không nên tồn tại này, nó sinh ra chính là vì để huỷ diệt nhân loại.
Oanh...
Đúng lúc này, yêu văn đầy trời tụ hợp, hóa thành hình chiếu mới, chiếu vào trong đầu óc Vương Khung.
"Ở đây là..." Vương Khung nhìn cảnh tượng trước người, lộ ra vẻ kinh nghi.
Nơi ánh mắt của Vương Khung nhìn thấy, là một tòa tàn tích cổ xưa!
Ở đây đã trải qua đại chiến, hài cốt khắp nơi, đất khô cằn như hoang mạc, chỉ có một đạo thân ảnh thướt tha ngồi xếp bằng ở phía trên đống mục nát, y phục trắng đẹp như tranh vẽ, dao động tịch diệt không ngừng truyền ra từ bên trong cỗ thân thể kia.
"Vô Sinh Lão Mẫu, Chân Không Gia Hương! ?" Đôi mắt của Vương Khung ngưng lại.
Rất hiển nhiên, ở đây chính là Chân Không Gia Hương.
Tàn tích ở đây chính là tàn tích sau trận chiến tranh thời cổ đại.
Về phần thân ảnh duy nhất kia đương nhiên là Vô Sinh Lão Mẫu.
Đôi mắt của nàng mang theo sự thăng trầm của thời gian, nhưng gương mặt vẫn cuốn hút, dù cho thời gian trôi qua vẫn không để lại bất cứ dấu vết nào trên gương mặt.
"Cho dù là cường giả cái thế, cũng không thể chống cự vĩ lực của tuế nguyệt!" Đúng lúc này, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, vang vọng như khúc hát, quanh quẩn ở giữa thiên địa.
Ngay sau đó, không gian lan tràn như gợn sóng, một thân ảnh đi ra, áo bào bay phần phật, đặt chân vào phiến thế giới kỳ dị này.
"Đây là..." Vương Khung nhíu mày, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt có khuôn mặt tinh xảo, sâu trong con ngươi có ánh vàng mờ ảo, trên trán có một cái sừng bị gãy màu đỏ.
"Danh sách Chân Vương! ?"
Bất kể là tóc trắng ba ngàn trượng, hay là Hắc Sơn Bạch Thủy cũng đều là yêu thú đạp vào danh sách Chân Vương mà Vương Khung nhìn thấy.
Không thể nghi ngờ, khí tức của nam nhân trước mặt này so với Chân Vương là không có sai biệt, thậm chí càng thêm khủng bố cường đại.
"Xích Cầu, ngươi không nên đến!" Vô Sinh Lão Mẫu khẽ nói.
"Cố nhân suy tàn, một mình ngươi đi cũng không khỏi quá tịch mịch thê lương." Nam tử gọi là Xích Cầu thở dài.
"Hoắc Pháp Vương đã lập xuống lời thề, cả cuộc đời này, cũng sẽ không bước ra khỏi Quang Minh Điện nửa bước, cũng không biết rõ y đã chết chưa."
Vô Sinh Lão Mẫu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn trời, có một chút mất hết cả hứng.
"Nam nhân kia không còn, thiên hạ rộng lớn, y liền duy ngã độc tôn, tuy không xuất thế, ba trăm năm qua, lại tru diệt các phương đạo thống, đuổi tuyệt Linh Sơn nhất mạch..."
"Hoắc Pháp Vương khí phách quá lớn, một mình y làm việc mà mấy đời người cũng đều chưa làm xong, có lẽ sẽ có một ngày, y sẽ thật sự làm được."Vô Sinh Lão Mẫu thở dài.
Oanh...
Đột nhiên, chấn động kịch liệt truyền ra từ trong cơ thể của Vô Sinh Lão Mẫu.
Không gian quanh người nàng bắt đầu nứt vỡ vặn vẹo, hết thảy tồn tại vật chất đều yên diệt tiêu tán...
Khí tức hủy diệt như mây khói trùng thiên, dần dần khuếch tán ra toàn bộ thế giới.
"Ngươi sắp chết rồi..." Nam tử gọi là Xích Cầu lẳng lặng nhìn nàng, mặt không có một chút thần sắc dao động nào, dường như đã sớm nhìn quen đối với chuyện như vậy.
"Đại đạo vĩnh hằng, chỉ có trời bất tử, trên đời này ai có thể sống mãi!" Vô Sinh Lão Mẫu nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Vương Khung lặng lẽ nhìn, trong nội tâm không khỏi dâng lên một trận bi thương.
Con đường tu hành, tràn đầy chông gai, coi như đi đến phần cuối vẫn như cũ là tuyệt vọng.
Dạng tồn tại truyền kỳ mạnh như Vô Sinh Lão Mẫu, vẫn như cũ phải đối mặt với tử vong, đi về hướng phần cuối nhân sinh, cuối cùng vẫn trở về hủy diệt cùng với hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận