Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 375

"Không có khả năng, y một mực ở trong tổng bộ, chưa từng động thủ với ai." Bên cạnh, Từ Kiếm Sinh không nhịn được nói, thân là trưởng lão Quang Minh Học Cung, loại bệnh này y cũng chưa từng gặp qua.
"Quá quỷ dị, trước khi xảy ra chuyện y đang làm gì?" Lão giả tóc trắng hỏi.
"Thiên Võng! ?"
"Nơi đó..." Lão giả tóc trắng giật mình, lộ ra thần sắc ngưng trọng.
"Làm sao?" Từ Kiếm Sinh không nhịn được hỏi.
Lão giả tóc trắng có một chút dừng lại, chợt trầm giọng nói: "Có đồ vật khủng khiếp đã xuất hiện!"
Tại Thiên Võng!
Dòng sông màu vàng trùng trùng điệp điệp, chảy ra xa theo chín khúc quanh, mười tám khúc rẽ.
Trên bờ sông, dưới gốc đào cao chót vót, một thân ảnh ngồi xếp bằng, dung mạo thanh tú như một nữ tử, tóc đen xõa ra, như một tấm màn rũ trên mặt đất.
Lạc Tuyết Thiên Niên (tuyết rơi ngàn năm), là một trong những truyền thuyết bên trong Thiên Võng.
Không ai biết y xuất hiện từ khi nào, nhưng vào thời điểm mọi người biết rõ cái tên này, y cũng đã ngồi ở dưới gốc đào này rồi.
Cả ngày lẫn đêm, không bao giờ rời nửa bước.
Nói một cách khác, có một người đã một mực chờ ở bên trong Thiên Võng, ngồi dưới gốc đào, ít nhất từ ba đến năm năm.
Điều này khiến cho nhiều người cảm thấy khó tin.
Dù sao, Thiên Võng cũng chỉ là một nơi để giải trí và thư giãn, tuyệt đối sẽ không có ai xem nó như là thế giới chân thật, triệt để dung nhập vào bên trong.
Nếu không, liền sẽ như viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình đã cảnh cáo, hội chứng nghiện lên mạng là một căn bệnh, cần phải trị!
Cho dù thật sự có người mê luyến thế giới giả tưởng này, cũng nên chìm trong hoan lạc, tuyệt đối sẽ không ngồi đả toạ một cách buồn tẻ như thế này.
Lạc Tuyết Thiên Niên, chính là dị số như vậy, ai cũng không biết y đến cùng là người nào, mục đích của việc làm này là cái gì?
"Ngươi quả thực có thể ngồi yên!" Một âm thanh nhàn nhạt vang lên ở dưới gốc đào, thản nhiên ung dung, càn quét bát phương.
Mái tóc của Lạc Tuyết Thiên Niên hơi rung động, lại chưa hề quay đầu.
"Xuyên Việt Giả, ngươi không nên lại tới tìm ta."
"Gặp phải chút nan đề, muốn đến lĩnh giáo ngươi một lần." Xuyên Việt Giả cười nói.
Giống như lần trước gặp Vương Khung, thủy chung lộ ra một cỗ tự nhiên thong dong, trong con ngươi đen nhánh chiếu rọi thân ảnh ngồi dưới gốc đào kia.
"Trong thiên hạ, không có bất cứ vấn đề gì có thể làm khó ngươi, dù sao thì ngươi cũng là viện..."
"Nói đi!" Lạc Tuyết Thiên Niên ngắt lời y.
Ông! Xuyên Việt Giả khoát tay, linh khí tụ hợp, hóa thành lưu quang phác hoạ ra một bức đồ đằng kỳ dị.
Bức đồ đằng kia nhìn qua rất là cổ lão, bầu trời hình tròn, chính giữa có một đôi mắt dựng thẳng, chung quanh còn có vô số phù văn kỳ dị.
"Ta phát hiện ra loại đồ vật này, có ghi chép trong văn bản cổ do Lâm La Thiên để lại, nhưng ta không biết rõ điều này đại biểu cho cái gì." Xuyên Việt Giả nói.
Lạc Tuyết Thiên Niên cũng không quay đầu lại.
"Đây là Thiên Nhãn!"
"Thiên Nhãn! ?" Khuôn mặt của Xuyên Việt Giả có một chút động.
"Trong những năm xa xưa, trong nhân loại có đại năng mở ra Thiên Nhãn, đây là một loại đồng thuật cực kỳ đáng sợ, nó có thể nhìn thấy bí mật của trời, là đồng thuật cấm kỵ, sớm đã táng diệt ở bên trong thời gian."
Nói đến đây, Lạc Tuyết Thiên Niên có một chút dừng lại nói: "Ngươi tìm được là đồng bạn...hay là địch nhân?"
Y biết rõ thân phận của Xuyên Việt Giả rất đặc biệt, dấu chân đạp khắp thiên hạ, một mực đang đi tìm đồng bạn.
"Địch nhân!" Xuyên Việt Giả thản nhiên nói.
"Địch nhân của ngươi rất khó giải quyết, coi như thực lực của ngươi mạnh hơn y, cũng chưa chắc chắn đã có thể giết chết y." Lạc Tuyết Thiên Niên thờ ơ nói.
"Vì sao?"
"Thiên ý khó dò!" Lạc Tuyết Thiên Niên phun ra tám chữ.
Xuyên Việt Giả nhíu mày, cẩn thận suy ngẫm: "Trời sinh vạn vật, tương sinh tương khắc, sẽ luôn có biện pháp có thể khắc chế y."
"Có!"
"Biện pháp gì?"
"Thiên ý tuy khó dò, tâm lại cao hơn trời!" Lạc Tuyết Thiên Niên nói.
"Tâm nhãn! ?" Thần sắc của Xuyên Việt Giả hơi động: "Trên đời có hạng người như vậy sao?"
Tâm nhãn bất đồng cùng với Thiên Nhãn, không phải dựa vào huyết mạch truyền thừa, mà là bản thân thức tỉnh, tìm được ánh sáng vô lượng ở bên trong giam cầm, kiếp pháp niết bàn, mở ra thần thông.
"Đương nhiên là có!" Lạc Tuyết Thiên Niên đột nhiên nói.
"Người ngươi nhìn trúng kia, số mệnh cổ quái, bên cạnh hắn tụ tập long hổ, tụ tập phong vân..."
"Đồ Phu! ?" Xuyên Việt Giả hơi ngẩn ra, chợt lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
"Đồng bạn hắn tìm được không hề kém hơn ngươi."
"Thật sao?" Xuyên Việt Giả từ chối cho ý kiến, người y muốn tìm thiên mệnh sở hàng, vạn người không được một, đều là cổ huyết thất lạc từ bên trong thời gian tẩy luyện, tuyệt đối không phải là thiên tài bình thường có thể so sánh.
"Người đứng ở bên cạnh hắn, thường thường không có gì lạ, nhưng lây dính khí vận của hắn, từ đó số mệnh cải biến, giao mãng hóa long, bắt đầu triển lộ phong quang..."
Nói xong, Lạc Tuyết Thiên Niên mở mắt, hai con mắt của y vô cùng kì lạ, hư vô trống trơn, một mảnh hỗn mang.
Ở bên trong đôi mắt này, dường như cất giấu chí lý vạn vật, hết thảy đều là sự thật.
Ông! Đột nhiên, ở bên trong đôi mắt này, một thân ảnh hiển hiện.
Minh Hạo Nhiên!
Lúc này hai mắt Minh Hạo Nhiên nhắm nghiền, huyết khí yếu đuối, chỉ là hai đầu lông mày lại mơ hồ có một chút xíu ánh sáng, giống như ánh nến đang chậm rãi dấy lên ở bên trong bóng tối.
"Đại kiếp nghịch duyên pháp, tâm nhãn chiếu minh đăng!" Xuyên Việt Giả khẽ nói, ánh mắt ngưng tụ như kiếm.
"Ta là thật sự không có nhìn lầm hắn, lại có thể tìm được dạng đồng bạn này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận