Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 290

Nhưng La Hồng Thiên lại mời vị đạo nhân kia vào vương cung, năm ngày sau, vị đạo nhân kia mang theo La Thanh Nguyên rời đi, một lần đi chính là ba năm.
Ba năm sau, vào thời điểm La Thanh Nguyên trở lại La Vương Thành, nàng trở nên càng thêm không ăn ý.
Ở bên trong rất nhiều huynh đệ tỷ muội, nàng không thích xuất đầu lộ diện, cũng không thích phô trương trước mặt người khác, so sánh cùng với bọn họ, vị tiểu công chúa này lộ ra vẻ quá mức đơn độc.
Nhưng chuyện này mảy may không có ảnh hưởng đến sự yêu thích của La Hồng Thiên đối với cô con gái nhỏ này.
Hai năm trước, La Vương Thành tuyên bố, La Thanh Nguyên định ra hôn ước cùng với đại sư huynh Quang Minh Học Cung Diệp Thiên.
Thiên hạ chấn động, Tần Hoàng Đình càng là đưa hạ lễ tới.
Tất cả mọi người nói, con gái nhỏ của La gia, thân thế ly kỳ, nhưng phúc duyên thâm hậu, chẳng những là hòn ngọc quý trên tay của La Vương, càng là tìm được dạng người rồng trong loài người như đại sư huynh Quang Minh Học Cung làm chồng tương lai, đời này đã được chú định là hạnh phúc vô ưu.
...
Con tàu khổng lồ xuyên qua những đám mây, La Vương Thành cổ lão dần dần hiển hiện ở trước mặt.
Bên trên boong tàu, một nhóm người hầu cảnh giác nhìn La Thanh Nguyên, bọn hắn người nào cũng không hiểu, nắm giữ cuộc sống rực rỡ như vậy, vì sao còn phải không ngừng trốn khỏi Vương Thành.
Ai cũng không biết, cũng không có ai hỏi.
Điều duy nhất họ cần biết là một khi vị tiểu công chúa này lại chạy trốn, người nào ở đây cũng đều không thể sống.
"Nha đầu, đừng nghịch nữa, hãy ngoan ngoãn trở về, lần này ta đích thân đến đón ngươi, ngươi đã không thể chạy trốn khỏi Vương Thành."
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau.
Trong khoang thuyền, một vị thanh niên đi ra, thần sắc nghiêm nghị, hổ khiếu long ngâm, cử chỉ và điệu bộ của gã có một vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Vào một khắc gã lộ diện, tất cả mọi người đều lộ ra tư thái khiêm tốn nhất.
Ở bên trong thế hệ trẻ tuổi La Vương Thành, có loại uy vọng này, tuyệt đối không có người thứ hai.
La Kinh Cuồng!
"Trốn? Vì sao ta phải trốn?" La Thanh Nguyên cũng không quay đầu lại, khóe miệng nâng lên một nụ cười như có như không: "La lão đại, ngươi tin hay không tin, trong nửa tháng này, ta liền có thể nghênh ngang đi ra khỏi La Vương Thành."
La Kinh Cuồng hơi nhíu mày: "Ngươi có phải điên rồi hay không?"
"Ta có một vị bằng hữu, hắn sẽ đến đón ta." La Thanh Nguyên vịn lan can, trong đầu óc hiện lên một thân ảnh, vô cùng kiên định nói.
"Bằng hữu?" La Kinh Cuồng cười lạnh nói: "Trừ hôn phu tương lai của ngươi, không có ai có thể đón ngươi ra khỏi La Vương Thành."
"Hắn nhất định có thể." La Thanh Nguyên khẽ cười nói: "Hắn nói...lần này sẽ chơi một vố lớn."
"Ngươi điên thật rồi!" La Kinh Cuồng nhìn vị muội muội của chính mình này, không khỏi cau mày nói.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chính là thích độc hành như vậy, ngôn ngữ hoang đường, làm xằng làm bậy.
"Ngươi không tin?"
"La gia chúng ta là một trong tám đại Vương Thành, đại biểu cho vinh quang và quyền lực truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, đại thế như vậy, ngươi cảm thấy sẽ có người nào dám khiêu chiến sao?" La Kinh Cuồng lạnh nhạt nói.
Đột nhiên, thân thể của gã chấn động, phát ra tiếng gầm như sấm rền.
La Thanh Nguyên khẽ đảo mắt, cười nói: "Ngươi đã luyện thành "Cửu Cực Lôi Nguyên Đoán Cốt Pháp"? Chẳng trách có tự tin như vậy."
Nói xong, La Thanh Nguyên thu hồi ánh mắt, nhìn chăm chú Vương Thành chậm rãi hiển hiện phía trước.
"La lão đại, uy danh của ngươi rất cao, vẫn luôn xem thường thiên kiêu cùng thế hệ, lần này...hắn nhất định sẽ làm cho thiên hạ chú mục."
"Nhất định như vậy..."
La Thanh Nguyên nói vô cùng kiên định.
...
Bảy ngày sau, tại Quang Minh Học Cung.
"Lão Vương cắn thuốc rồi? Bế quan lâu như vậy, động tĩnh cũng quá lớn đi."
Ở bên ngoài phòng luyện công, La béo nhìn chằm chặp cửa lớn, âm thanh trầm trọng như là sấm sét đánh vào đại địa, không ngừng truyền tới từ bên trong, toàn bộ viện lạc cũng đều rung động.
Trong mắt Minh Hạo Nhiên lộ ra thần sắc kinh nghi.
Cho dù rời khỏi phòng luyện công, y vẫn như cũ cảm giác được khí tức của Vương Khung càng trở nên thâm bất khả trắc, quả thực như là đại hải đại dương mênh mông, vẻn vẹn chỉ nhìn từ xa liền cảm thấy sợ hãi, không dám tới gần.
Phải biết rằng, từ lúc niệm đồng của y đại thành đến nay, cơ hồ có rất ít người có thể khiến cho ý chí của y nhận cảm giác áp bách cực lớn như vậy, loại cảm giác áp bách này mang theo một tia xâm lược hủy diệt.
"Thần tượng rốt cuộc đang làm gì?" Minh Hạo Nhiên không nhịn được nói.
"Chủ nhân...đang thuế biến..." Đúng lúc này, Diệp Mặc vốn đang yên tĩnh ngồi ở một bên đột nhiên nói.
Hai mắt của y linh hoạt kỳ ảo, đại não truyền ra tần suất kỳ dị, sinh ra cộng hưởng cùng với Vương Khung.
Vào giờ phút này, y cảm giác được rõ ràng, khí tức của Vương Khung...không, là hình thái sinh mệnh dường như lặng lẽ phát sinh một tia chuyển biến.
Nguyên bản ở trong đầu óc của Diệp Mặc, Vương Khung như là một đoàn ngọn lửa, bên trong có ba cỗ hư ảnh, khí chất hoàn toàn khác biệt.
Nhưng vào lúc này, ở trong đoàn ngọn lửa này, lại thêm ra một cái bóng mờ, thần thánh to lớn, không thể diễn tả, thiên địa chung linh dường như cũng rót vào trong đó.
Vào sau khi trở về, Vương Khung liền bắt đầu bế quan, luyện hóa tinh, khí, thần lưu lại ở trong xương ngà Long Tượng, thức tỉnh năng lực mới.
Đây cũng là một lần thức tỉnh hắn tốn thời gian nhất dài.
Ma Ha Long Tượng không hổ là thượng cổ đại yêu, cho dù trải qua mấy ngàn năm tẩy lễ, tinh, khí, thần của nó vẫn đáng sợ như cũ.
Nếu như không phải Vương Khung luyện thành "Nguyên Linh Đoán Cốt Pháp", lại tu thành "Cửu Chuyển Hỏa Đan Công" tầng thứ hai, cơ hồ sẽ không chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận