Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 446

Vừa rồi, chỉ vẻn vẹn ba lần công kích, đã cơ hồ hút khô chân nguyên trong cơ thể hắn hầu như không còn, mấu chốt nhất là, sử dụng Huyền Binh, đối với Hỏa Chủng cũng có gánh nặng không nhỏ.
Mạnh như Hỏa Chủng màu đen cũng đều biến thành ảm đạm, ánh lửa chung quanh lộ ra vô quang thất sắc.
Vết thương trên thân thể cũng xuất hiện độ sụp đổ bất đồng, liền ngay cả Nguyên Sinh Khí cũng đều tạm thời không thể vận chuyển.
"Loại đồ vật này thật đáng sợ, bằng vào cảnh giới của ta bây giờ còn chưa thể tùy tiện vận dụng." Vương Khung vô lực buông Chấn Thiên Bổng xuống.
Giống như Đại Uy Thiên Long Pháo lúc trước vậy, loại bảo bối này mạnh thì mạnh, nhưng quá tiêu hao chân nguyên, cảnh giới quá thấp căn bản là không có cách nào khống chế.
Người bình thường đừng nói là có thể vận dụng đối địch, chỉ sợ chính mình sẽ bị phản phệ trước.
Đặc biệt là dạng Huyền Binh như Chấn Thiên Bổng, sóng chấn động sinh ra thậm chí dễ dàng đánh cho chủ nhân vỡ vụn.
Nếu như không phải Vương Khung tu luyện "Nguyên Linh Đoán Cốt Pháp", Hỏa Chủng trong cơ thể lại không hề tầm thường, căn bản là không có cách nào điều động.
Phốc...
Vương Khung phun ra một ngụm máu tươi, dựa vào đống đổ nát thở hổn hển, lấy ra dược tề từ trong Hỏa Giới, sau khi phục dụng, dùng chân nguyên trong cơ thể chậm rãi luyện hóa, sắc mặt mới dịu đi một chút.
Răng rắc...
Đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân truyền đến, giẫm trên đống đổ nát hoang tàn.
Vương Khung ngẩng đầu nhìn lên, Hình Ngục đang đi về phía hắn.
Lúc này, toàn bộ người Đao Hà Cổ Bảo cơ hồ đã chạy trốn không còn, cũng chỉ có y dám đi vào nơi trung tâm trận chiến.
Hình Ngục nhìn lướt qua, vào thời điểm nhìn thấy thi thể của bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo, trong lòng không khỏi giật mình.
Thần sắc của y không thay đổi, trong nội tâm lại là nổi lên gợn sóng.
Vị đại cao thủ tung hoành ngang dọc tại Phế Thổ, đường đường là bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo vậy mà cứ như vậy chết rồi.
Chết ở trong tay một thiếu niên vô danh có tu vi thấp hơn gã.
Vô thanh vô tức, về với tịch mịch.
Hình Ngục không ngờ được Vương Khung vậy mà có thể đi đến một bước này, đơn thương độc mã, vậy mà khiến cho loại quái vật khổng lồ như Đao Hà Cổ Bảo sụp đổ.
Tiềm năng cùng với sức mạnh ẩn chứa trên người của nam nhân này dường như còn muốn thâm bất khả trắc hơn so với y tưởng tượng.
Lúc trước, vào thời điểm Vương Khung nói muốn tận diệt Đao Hà Cổ Bảo ở trước mặt y, Hình Ngục cho rằng đó chẳng qua chỉ là một chuyện cười, một lời nói đùa ngông cuồng và thiếu kiềm chế.
Tuy nhiên chưa đến nửa ngày thời gian, nam nhân này đã thật sự làm được, làm được sự tình mà y ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ.
"Ngươi thật đáng sợ..." Hình Ngục đi ra phía trước, đỡ Vương Khung, giúp hắn đứng thẳng người lên.
"Ta có lợi hại hay không?" Vương Khung nhe răng cười.
Hình Ngục khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười hiếm thấy, khẽ gật đầu đối với Vương Khung.
"Lợi hại!"
"Ha ha ha..." Vương Khung cười to.
Hình Ngục nhìn hắn, trong mắt hiện ra dị sắc, đối với y mà nói, Vương Khung thực sự quá đặc biệt, ở chung càng nhiều, hiểu càng sâu, càng cảm thấy nam nhân này bất khả tư nghị, trên người phảng phất như có một loại ma lực nào đó gần như yêu ma.
Bá đạo, điên cuồng, tàn nhẫn, sát phạt, ôn hòa, hoạt bát, vô lại, thậm chí là vô sỉ...vô số hình ảnh trùng điệp ở trên người Vương Khung, khiến cho hắn trở nên sống động và chân thực, lại không thể đo lường.
"Lúc này chúng ta đã phát tài..." Vương Khung nhìn về phía bảo khố bị chôn vùi trong đống đổ nát nơi xa, đột nhiên quay đầu nói.
"Nây giờ nếu như ngươi động thủ giết ta, những bảo bối kia sẽ đều thuộc về ngươi."
Hình Ngục nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía Vương Khung, loại ánh mắt giống như cười mà không phải cười kia, giống như độc xà nhìn chằm chằm khiến cho toàn thân y không được tự nhiên.
"Ngươi thật sư là một người điên." Hình Ngục không nhịn được nói, ánh mắt không khỏi dời về phía toà bảo khố kia.
"Đi theo ngươi, tương lai sẽ còn hơn thế này nhiều."
"Ha ha ha...Tiểu Ngục Ngục, ta phát hiện ra ta càng ngày càng thích ngươi..." Vương Khung cười lớn nói, cười vô cùng thoải mái tuỳ tiện.
Tiêu diệt Đao Hà Cổ Bảo, thu hoạch được bảo khố chắc chắn là điều đáng để vui mừng.
Nhưng có thể có được một vị đồng bạn trung thành, lại hợp khẩu vị với mình dường như càng làm cho Vương Khung cảm thấy hài lòng.
"Một ngày nào đó, ta sẽ dẫn ngươi đi ra khỏi nơi này, dương danh thiên hạ..." Trong mắt Vương Khung lóe ra dị sắc.
Phế Thổ, chính là chỗ hắn quật khởi, vào một ngày đi ra khỏi Phế Thổ, cả thiên hạ sẽ phải nhận thức lại cái tên Vương Khung này.
Đến thời điểm kia, hắn sẽ không còn là một tên tiểu tử mà Quang Minh Điện có thể tùy ý nhào nặn trước kia.
Tại nơi này, Vương Khung sẽ tích súc lực lượng cùng với vây cánh thuộc về mình.
Hình Ngục, Dương Kỳ...những đồng bạn mới này, khiến Vương Khung nhìn thấy ánh sáng của tương lai.
Có lẽ, sẽ thật sự có một ngày, bọn hắn có thể thật sự đứng sừng sững ở trên đỉnh cao nhất của thế giới này, khiến cho thiên hạ chú mục, khiến cho hậu thế ghi nhớ.
"Nhanh chóng dọn nhà, nếu tiếp tục chậm trễ sẽ có người đến." Vương Khung đứng dậy, không nguyện ý bỏ qua bất luận một món bảo vật nào.
Đao Hà Cổ Bảo là tồn tại cỡ nào, tại Phế Thổ cũng đều là thế lực giàu có, bị không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, một khi tin tức thế lực này bị hủy diệt truyền ra, tuyệt đối sẽ dẫn tới chấn động, chỉ sợ không được bao lâu, các thế lực khác liền sẽ biết.
Bởi vậy, bọn hắn cần phải giành giật từng giây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận