Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 406

Vào lúc này, trong lòng gã vậy mà trở nên yên tĩnh trước nay chưa từng có, vô số quang ảnh hiện lên ở trong đầu óc Diệp Thiên.
Ở bên trong Quang Minh Điện chí cao vô thượng kia, gã vốn chỉ là một bộ phận nam nhân kia chia ra.
Nếu như nói nam nhân kia là Chân Long thần thánh chí cao, như vậy gã chính là một con cá chạch.
Chỉ là, con cá chạch gã sau khi tiến vào Quang Minh Học Cung, lại như niết bàn tạo hoá, thu hoạch được vinh quang trước nay chưa từng có, loại cảm giác được người ngưỡng mộ kia khiến cho gã cảm thấy vô cùng hưng phấn và mừng rỡ.
Vì bảo trì loại cảm giác được người khác ngưỡng mộ này, gã tắm rửa quang minh, lại lặng yên đi tới ở trong hắc ám.
Không biết bao nhiêu thiên kiêu cùng thế hệ chết ở trong tay gã, năng lực Hỏa Chủng của những người kia thì trở thành chất dinh dưỡng cho gã không ngừng tấn thăng.
Cuối cùng, một ngày nào đó, gã sẽ đứng ở trên vị trí cực kỳ cao, có lẽ có một ngày, gã có thể dùng tư thái bình đẳng để đối mặt với nam nhân đã chia gã ra kia.
Đáng tiếc, tất cả những điều này...đều chỉ là mộng!
"Nếu có kiếp sau, hãy để cho ta làm người bình thường!" Một giọng nói vang lên trong lòng Diệp Thiên.
Ầm ầm! Nghịch Lân Nhận vô tình chém về phía đầu của gã.
"Vương Khung...đừng..." Trên bầu trời, một giọng nói gấp gáp vang lên.
Nhưng mà, hết thảy đều đã quá trễ.
Vương Khung xuất thủ vô tình, đao quang lấp lóe, trên Thiên Vương Sơn toát ra phong mang đáng sợ nhất.
Máu tươi tung toé, đầu bay lên...
Diệp Thiên, chết!
Bên trên Thiên Vương Sơn, hoàn toàn tĩnh mịch.
Liền ngay cả thần hoả màu đen đầy trời cũng đều ngưng trệ.
Cái đầu bay lên cao cao kia phảng phất như dừng lại trong mắt mọi người, máu tươi phun ra vô cùng chói mắt.
Tất cả người may mắn còn sống đều ngơ ngác bất động, lộ ra vẻ mặt sợ hãi nhìn Vương Khung.
Mặc dù đã nghĩ đến tất cả khả năng, nhưng mà, vào thời điểm suy đoán đã hóa thành hiện thực xuất hiện ở trước mắt, loại rung động kia vẫn như cũ cứa thật sâu vào tâm linh của bọn hắn.
Hoắc Thanh Minh, Minh Hạo Nhiên, Thẩm Tử Nghê...từng đồng bạn đi theo Vương Khung đi tới đồng bạn, còn có La Kinh Cuồng, Viêm Thế Thông, những địch nhân trước đây của Vương Khung, bọn hắn cũng vẫn còn sống, nhưng lúc này, đã không còn ý niệm tiếp tục tranh tài.
"Hắn...hắn đã thực sự làm được...hắn giết Diệp Thiên! ?"
"Đại sư huynh Quang Minh Học Cung...chung quy vẫn đã ngã ở dưới chân của nam nhân này!"
"Vương Khung...cái tên này tất nhiên sẽ điêu khắc ở bên trên lịch sử Quang Minh Học Cung...một lần Sơ Vương Tế cuối cùng...hắn đại sát tứ phương, khiến cho tất cả thiên kiêu cùng thế hệ đều sợ hãi."
Đạo đạo ánh mắt kinh nghi mang theo e ngại rơi ở trên người Vương Khung.
Trận chiến ngày hôm nay, đã triệt để đặt vững hung danh bất bại của hắn.
Sát Mạch Hàn, Diệp Thiên cũng đều chết ở trong tay Vương Khung, hắn dùng tư thái vô địch, đạp thi cốt của bọn hắn, đi về hướng quang minh.
Ầm ầm! Đột nhiên, cột sáng màu vàng bỗng nhiên chấn động, một luồng khí tức kinh khủng đi đến theo ánh vàng đầy trời, hóa thành một bàn tay lớn rơi xuống.
Một chưởng này như càn khôn rung chuyển, phá vỡ nhân gian, mang theo ý chí không thể trái nghịch.
"Ta liền đợi ngươi đến!"
Vương Khung như đang chờ mong, hai mắt sáng ngời, cầm Nghịch Lân Nhận chém ra.
Lôi quang màu đen nổ vang, như đại dương mênh mông bạo loạn, hóa thành một đạo đao phong.
Ầm ầm! Cự chưởng màu vàng đáng sợ va chạm với phong mang màu đen cuồng bạo.
Khí tức hủy diệt tràn ngập thiên địa, đại địa nứt toác, dư ba mãnh liệt khuấy động bốn phía, quét ngang bát phương.
Trong mê man, Vương Khung liền nhìn thấy một thân ảnh, ngồi ngay ngắn ở phía trên thánh điện, ánh mắt như điện, ngạo nghễ thiên địa.
Đó là vương giả chân chính, lãnh tụ quần luân, ngồi xem thiên hạ.
"Diệp Thiên..." Trong lòng Vương Khung khẽ run, rốt cuộc cũng thấy rõ chân tướng.
Nghiêm chỉnh mà nói, Diệp Thiên không được tính là một cá thể chân chính, chỉ là một bộ phận mà nam nhân trước mắt này chia ra, như thể côn trùng, mọi thứ của gã đều bị nam nhân này khống chế.
Y vừa là bản thể, cũng là chủ nhân, cũng là yêu nghiệt chân chính mà Quang Minh Điện bồi dưỡng.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thiên cũng đều là quân cờ của chủ nhân gã, làm tế phẩm sau cùng của Sơ Vương Tế, chỉ là một vật trung gian để y dung hợp với Thiên Vương Pháp Thần Thai mà thôi.
Ầm ầm! Lôi quang màu đen tung hoành, ở dưới phong mang đáng sợ này, chưởng ảnh màu vàng kia vậy mà bất diệt.
Trong lòng Vương Khung dâng lên kiêng kị vô hạn.
Nghịch Lân Nhận của hắn có thể phá huỷ năng lực, trảm diệt tất cả, là lực lượng cấm kỵ chân chính.
Nhưng sức mạnh của nam nhân này là ngoài sức tưởng tượng, ở dưới một kích, vậy mà không lui.
Phải biết rằng, đây còn chưa phải là bản thể của y đích thân tới, cách không tập sát, thực lực bị hạn chế rất nhiều.
"Giết hắn, ngươi cũng phải chết!" Âm thanh băng lãnh truyền đến từ bên trong cột sáng màu vàng.
"Ngu xuẩn!" Vương Khung cười lạnh, hắn khoát tay, Thiên Vương Sơn bỗng nhiên chấn động, một cỗ khí tức đáng sợ dâng lên từ sâu trong lòng đất.
Đại địa nứt vỡ, ngọn núi đổ sụp, một cỗ thạch thai hiển hiện ở giữa thiên địa.
"Thiên Vương Pháp Thần Thai! ?" Âm thanh bên trong cột sáng màu vàng kia bỗng nhiên vang lên, lộ ra sự chấn kinh thật sâu.
"Tiểu tử, ngươi dám phách lối với ta? Có giỏi thì đến đây nạp mạng!" Vương Khung cười lạnh nói.
Hai tay của hắn kết ấn, trên người nổi lên quang mang vô tận, trong khoảnh khắc, Thiên Vương Pháp Thần Thai chấn động kịch liệt, một pho thạch tượng cổ lão bỗng nhiên bay ra.
Chí bảo Thiên Vương Môn, thoát ly khỏi sự khống chế của Thiên Vương Pháp Thần Thai, rơi vào trong tay Vương Khung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận