Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 492

Đây quả thực là đang khơi mào chiến tranh giữa Dạ Vương Thuyền cùng với Bạch Sí Đăng Hội, thậm chí có thể nói là khiêu khích uy nghiêm của Quang Minh Điện.
Can đảm ngất trời, mang lòng phản nghịch rõ rành rành, nếu như lan truyền ra ngoài, Dạ Vương Thuyền nhất định sẽ bị thanh lý.
"Trung Minh, nếu như ta sợ thì cũng sẽ không xuất hiện ở đây." Tô Thanh Hòa ở trên cao nhìn xuống, thờ ơ nói: "Ngươi đang đưa nô lệ đến Quang Minh Điện đúng không?"
"Ta nghe đồn, một xe nô lệ này không hề tầm thường, là thành quả nghiên cứu mới nhất của Quang Minh Điện, ở trong tuyệt địa như thế này mà cũng đều có thể còn sống." Tô Thanh Hòa hờ hững nói: "Lần này ngươi tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ có thể coi như ngươi không may."
"Hoá ra ngươi biết rõ!" Trung Minh cắn răng, đau khổ chống cự hai đại cao thủ cùng cảnh giới với gã vây công.
"Nếu ngươi đã biết rõ, chẳng lẽ liền không sợ nộ hỏa của Quang Minh Điện sao?" Thanh âm tức giận vang lên ở phía trên hoang dã mênh mông.
"Điều kiện tiên quyết là ngươi có thể còn sống trở về."
Giọng nói lạnh lùng quanh quẩn ở bên tai Trung Minh.
Vào lúc này, Tô Thanh Hòa như quỷ mị thoáng hiện ở trước người gã.
Sau khi chờ đợi một thời gian dài, vị Huyết Ma Nữ này rốt cuộc đã triệt để mất đi tính nhẫn nại.
Chuỷ thủ màu máu xuyên thủng hộp sọ của Trung Minh, thân thể của gã run lên bần bật, chân nguyên tiêu tán, sinh cơ trong mắt cấp tốc tan biến, ngã xuống thẳng tắp.
Ở phía trên hoang dã, vị cao thủ cuối cùng của Bạch Sí Đăng Hội cũng đã chết.
Thi thể tràn lan khắp nơi, đại địa giống như dã thú đói khát, hút máu chảy ra từ trên thi thể.
Dương Kỳ không để ý đến thương thế, chạy vội về hướng xe tù to lớn.
Chiếc xe tù này rất đặc biệt, toàn thân làm bằng đá và sắt, kín không kẽ hở.
Dương Kỳ nhặt lên trường kiếm của Trung Minh, "keng keng" hai lần, cắt đứt xiềng xích trên xe.
Cửa sắt từ từ mở ra, vừa mới lộ ra một cái khe hở, mùi máu tươi nồng đậm liền truyền ra.
"Cẩn thận, mau lui lại!" Đúng lúc này, Tô Thanh Hòa nghiêm nghị kêu lên.
Dương Kỳ vô thức muốn né tránh, một bóng đen trực tiếp xuyên thủng đầu vai của y, khí đen nồng đậm trong giây lát ăn mòn máu thịt của y.
"Đuôi! ?"
Lúc này, Tô Thanh Hòa mới nhìn rõ, bóng đen kia là một cái đuôi thật dài, đỉnh như là đầu thương.
Dương Kỳ vội vàng lui lại, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại.
Bên trong lồng sắt, khắp nơi đều là máu tươi cùng với chân cụt tay đứt vỡ vụn.
Hiển nhiên, trong này đã phát sinh một trận đồ sát gần như bạo ngược, các nô lệ khác đã sớm chết đi.
Lúc này, chỉ có một đạo thân thể nhỏ yếu bị xiềng xích trùng điệp trói chặt tứ chi, đuôi dài màu đen mọc từ phía sau giống như roi.
Một nửa khuôn mặt của nàng gớm ghiếc và đáng sợ như quái vật, đôi cánh bằng thịt phía sau đang dần mọc ra.
Trên hai cánh tay, vảy và lông mọc đan xen nhau.
Là nửa người nửa quái vật, một bên mắt của nàng rung động nhè nhẹ, lộ ra bất lực cùng với sợ hãi, một bên mắt còn lại thì lộ ra màu đỏ tươi khủng bố, chỉ có khát máu cùng với giết chóc.
Dương Kỳ nhìn quái vật trước mắt, ánh mắt của y rơi vào nốt ruồi trên cổ đối phương, thân thể chấn động mạnh một cái.
"Tiểu...Tiểu Vi..." Dương Kỳ có một chút không dám tin tưởng hô hoán một cái tên.
Quái vật kia dường như sửng sốt một chút, vẻn vẹn trong giây lát, nàng phát ra tiếng gào thét như là dã thú, thân thể giãy dụa, chấn động đến mức xích sắt rung động keng keng, toàn bộ lồng sắt dường như cũng muốn vỡ vụn.
"Không! Không thể nào! Sao lại thế..." Dương Kỳ nắm thật chặt song quyền, móng tay rơi vào trong thịt, hai mắt đỏ bừng.
Y nhìn quái vật trước mắt này, phảng phất như linh hồn cũng đều muốn rút ra, máy móc lắc đầu, dường như muốn phủ định hiện thực tàn khốc như vậy.
Ở nơi xa, Tô Thanh Hòa nhìn thoáng qua, thở dài thật sâu.
Nàng biết rõ, Dương Kỳ có một vị muội muội, ở nơi tuyệt địa như thế này, hai huynh muội sống nương tựa vào nhau, có thể sống sót quả thực chính là kỳ tích.
Đối với Dương Kỳ mà nói, muội muội là niềm hy vọng và chỗ dựa duy nhất của y.
Tuy nhiên, một ngày nọ, khi Dương Kỳ đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn, muội muội mất tích, hoang dã mênh mông, Phế Thổ to như vậy, dường như không còn tung tích của nàng.
Bắt đầu từ ngày đó, Dương Kỳ như là phát điên đi tìm kiếm.
Đây dường như là động lực sống duy nhất của y, ngay cả trong những lúc tuyệt vọng và khó khăn nhất, y cũng không bao giờ bỏ cuộc.
Dương Kỳ đã từng nghĩ , có lẽ cả đời này cũng đều khó mà tìm được muội muội, nhưng mỗi lần nghĩ đến khả năng như vậy, y đều sẽ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo cùng với tuyệt vọng.
Thẳng đến khi gặp được Vương Khung, y mới nhìn thấy hy vọng.
Nam nhân này đối với y mà nói giống như là thần linh, sáng tạo hết kỳ tích này đến kỳ tích khác, đi theo hắn, có lẽ sẽ thật sự có một ngày, y có thể lại một lần nữa nhìn thấy muội muội.
Vương Khung không có làm cho y thất vọng, thu hoạch được tình báo trân quý, nghiệm chứng liên tiếp, thất bại liên tiếp.
Rốt cuộc, lần này, Dương Kỳ cùng với muội muội của y lại trùng phùng một lần nữa.
Nhưng mà, hiện thực so với y tưởng tượng còn muốn tuyệt vọng, tàn nhẫn hơn!
Tô Thanh Hòa biết rõ, muội muội của Dương Kỳ đã biến thành một con quái vật từ đầu đến đuôi.
Đây không chỉ là bị yếu tố biến dị lây nhiễm.
Từ vết thương trên người của quái vật kia mà nói, nàng nhất định đã phải chịu tra tấn cực kỳ tàn ác cùng với làm nhục, về sau lại tiếp nhận đủ loại thí nghiệm trước khi trở nên như thế này.
Loại quái vật này, đã sớm không có tâm trí cùng với ký ức, chỉ có điên cuồng cùng với giết chóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận