Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 985

"Thật sự đáng buồn, bằng vào loại bộ dáng này của ngươi cũng muốn tranh phong cùng với Diệp sư huynh, Quả thực là không biết lượng sức." Ngụy Vô Trần cười lạnh nói.
"Ngươi đã gặp Vương Khung chưa?" Sắc mặt của Tố Huyền Chân nghiêm nghị, cắn răng nói.
Hôm đó ở trong Thập Vạn Đại Sơn, nó một trận đánh với Vương Khung, bị trọng thương khó mà tưởng tượng nổi, cho đến hôm nay cũng đều không thể triệt để khôi phục.
Lực lượng của Vương Khung quá mức bá đạo, một mực lưu lại trong cơ thể nó, thôn phệ sinh cơ.
"Tự nhiên đã gặp, cái gọi là Đồ Phu, cũng chỉ có như thế, chỉ là cuồng đồ mà thôi." Ngụy Vô Trần cười lạnh nói.
Trong mắt y, Vương Khung cũng chỉ là may mắn gặp dịp, đạt được cơ duyên liền ngông cuồng tự cao tự đại.
Loại người này, đã chú định là phúc phận có hạn, không thể lâu dài, đại kiếp tiến đến, hết thảy thành không, tất cả quá khứ đều sẽ hóa thành mây khói, buồn cười là tự mình lại không biết.
Ngày lâu năm dài, sẽ không còn người nhớ rõ trên đời này đã từng có nhân vật như vậy.
"Chỉ bằng vào ngươi cũng xứng xem thường hắn?" Tố Huyền Chân cười lạnh nói.
Làm Tham Thú, có thể nói Vương Khung chính là một trong những nhân loại đáng sợ nhất mà nó từng gặp.
Nam nhân này có khí vận thao thiên, thủ đoạn cao cường, cho dù y từng bước tính toán, ỷ vào ngụy trang đệ tử Quang Minh Điện tăng cao thực lực, vẫn như cũ bị buộc đến tuyệt cảnh, suýt nữa mất đi tính mạng.
Loại người này, trừ phi là giết chết hưans, nếu không tất nhiên sẽ bị hắn phản phệ, sinh tử lưỡng nan.
Lúc trước Diệp Thiên như vậy, Tam Hoàng Tử như vậy, Quan Quân Hầu như vậy, nó cũng là như vậy.
"Tố Huyền Chân, ngươi chỉ sợ là còn chưa biết, Diệp sư huynh sẽ đích thân đi lấy tính mệnh của Vương Khung." Ngụy Vô Trần cười lạnh nói.
"Diệp Vô Thiên! ?"
Cái danh tự này phảng phất như ẩn chứa ma lực vô biên, Tố Huyền Chân nắm chặt song quyền, bên trong con ngươi tỏa ra tinh mang doạ người.
Đó là một loại phẫn nộ cùng với dục vọng.
"Vương Khung là của ta, người nào cũng không thể cướp đi!" Tố Huyền Chân cắn răng nói.
"Chó nhà có tang, ngươi cũng xứng?" Ngụy Vô Trần ở trên cao nhìn xuống, nhìn Tố Huyền Chân cả người đều là thương thế, cười lạnh nói.
"Cút đi!" Tố Huyền Chân đột nhiên tỉnh táo lại.
Nó lộ ra thần sắc lạnh lùng, hờ hững là như vực thẳm vạn trượng.
Kinh lịch ở bên trong « Mạt Pháp Kinh Quyển » cho nó biết vào thời điểm yếu thế nên lựa chọn như thế nào.
Tham Thú Cách Lỗ, am hiểu nhất chính là sống sót cùng với tranh đấu ở bên trong hoàn cảnh tàn khốc nhất, cuối cùng đạp nát xương sọ địch nhân, gặm nuốt thân thể của bọn hắn, trở thành vốn liếng để nó đăng lâm ở phía trên tuyệt đỉnh.
Nếu không, nó cũng không có khả năng ở bên trong tộc quần cổ lão kia, từ một phế vật trưởng thành đến hiện tại, trở thành Tham Thú duy nhất thoát ly nguyền rủa trong vô tận tuế nguyệt, đi ra khỏi « Mạt Pháp Kinh Quyển ».
Chỉ cần có thể sống sót, bất kể là Diệp Vô Thiên, hay là Vương Khung cũng đều chính là con mồi của nó, khó mà trốn khỏi bàn tay.
"Cúi đầu là tư thái xấu xí nhất, thật là buồn cười!" Ngụy Vô Trần cười lạnh, thỏa thích thưởng thức trò hề này.
Lúc trước, sau khi Tố Huyền Chân trở về từ « Mạt Pháp Kinh Quyển », liền ngông cuồng tự cao tự đại, mời chào cao thủ, thanh thế ở bên trong Quang Minh Điện càng ngày càng tăng, thậm chí có xu thế khiêu chiến Diệp Vô Thiên.
Nhưng hiện nay, tên cuồng đồ này cũng như chó nhà có tang, trốn ở chỗ này liếm láp vết thương, mà con mồi y tâm tâm niệm niệm lại muốn rơi vào trong tay Diệp Vô Thiên.
Loại nộ hỏa cùng với không cam chỉ có thể kiềm nén ở bên trong cỗ thân thể tàn phế kia, vẻn vẹn chỉ nhìn thôi liền đã thấy cảnh đẹp ý vui, khiến cho người ta hưng phấn.
"Ngươi muốn chết?" Tố Huyền Chân ngưng con mắt lại, nổi lên sát cơ.
Ở trong nội tâm của nó, đã sớm coi Ngụy Vô Trần như là người tất phải giết, một khi triệt để hồi phục, nhất định phải thôn phệ tên nhân loại không biết sống chết này.
"Hoá ra là ngươi ở trong này, chậc chậc, mạng thật là lớn." Đúng lúc này, da mặt của Ngụy Vô Trần run run, đột nhiên nói.
"Ừm?" Tố Huyền Chân hơi sửng sốt, chợt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Ngươi đang nói cái gì?"
"Ta nói ngươi thật là buồn cười." Ngụy Vô Trần liếc xéo, hung tàn nói.
Y dường như không có ý thức được sự khác thường mới vừa rồi.
"Ngươi liền trốn ở chỗ này, nhìn cho thật kỹ Diệp sư huynh là chém giết con mồi của ngươi như thế nào đi."
Dứt lời, Ngụy Vô Trần dùng tư thái người thắng, quay người rời đi.
Tố Huyền Chân nhìn bóng lưng y đi xa, ánh mắt run rẩy, trong nội tâm mơ hồ dâng lên bất an cùng với nghi hoặc.
Dạng thần sắc mới vừa rồi kia, dạng tư thái kia, rõ ràng là cực giống một người.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận