Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 513

Vương Khung hiện nay liều mạng nơi chân trời, đã sớm không kiêng kị gì, có người nào mà hắn không dám giết?
Cơ hồ chỉ thoáng qua, Vương Khung liền giết ba người, bậc thang cổ lão lại dài ra ba bậc.
Nhưng hắn cũng không có ý tứ dừng tay.
Thân hình Vương Khung lấp lóe, sau một khắc, liền xuất hiện ở trong đám người.
"Đồng loạt ra tay, giết chết kẻ này." Hoàng Hùng Chi nghiêm nghị quát.
Y không biết rõ lai lịch của Vương Khung, nhưng y không thể không thừa nhận sự cường đại cyar đối phương nằm ngoài dự đoán của y, nhưng bọn hắn người đông thế mạnh, nếu như lấy thế đè người, chưa chắc đã không thể trấn áp tên ma đầu này.
"Ngu xuẩn!" Vương Khung khẽ nói.
Hắn đứng bất động, trong lúc mê man, khí tức đáng sợ rốt cuộc cũng thức tỉnh.
Chân nguyên như sóng lớn nộ hải phóng lên tận trời, âm dương biến hóa, long hổ giao thái, trong lúc mơ hồ, dị tượng cổ lão bỗng nhiên dâng lên, như đại hải vô ngân, nhật nguyệt cộng sinh.
Ầm ầm! Ở dưới sự áp bách của cỗ khí tức này, những đệ tử Quang Minh Học Cung kia, còn có đệ tử Hắc Ám Giáo Hội phảng phất như nghênh đón tận thế, thân thể bọn hắn rung động, Hỏa Chủng trong cơ thể giống như gặp phải đại khủng bố, chân nguyên co lại ở trong cơ thể, liền ngay cả năng lực cũng đều không thể thi triển, thân thể càng là không ngăn được trở nên run rẩy.
"Sao lại thế...làm sao lại mạnh mẽ như thế? Hắn...hắn còn là người sao?"
"Hắn đến cùng...là ai?"
"Ta...ta vậy mà muốn là địch cùng với dạng tồn tại này?"
Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy vô lực cùng với tuyệt vọng.
Hoàng Hùng Chi mặt xám như tro, cho tới bây giờ, y mới phát hiện ra chính mình là ngu xuẩn cỡ nào, dạng cao thủ cấp bậc này cùng với y đã sớm không cùng một đẳng cấp.
Chuyện này so với sâu kiến vọng tưởng tru sát cự long, là buồn cười ngu xuẩn bao nhiêu?
"Vẻn vẹn chỉ là khí tức áp bách liền khiến cho ta không có sức phản kháng?" Thiếu nữ áo đen lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng, nhìn chằm chặp Vương Khung.
Tuổi như vậy, dạng tu vi này, phóng nhãn đương thời, bên trong cùng thế hệ, nàng chưa từng nghe thấy.
"Không chịu nổi một kích!" Vương Khung lạnh lùng nói.
Chân nguyên quanh người của hắn gào thét, nghiền ép từng vị đệ tử Quang Minh Học Cung, ném vào vực thẳm vạn trượng.
Bậc thang cổ lão không ngừng sinh trưởng.
"Sắp rồi...Đại Hoang Hung Thần..." Vương Khung nhìn, không khỏi chờ mong.
Những bậc thang này nối tới không gian đặc thù, hắn đã mơ hồ cảm giác được không gian dao động.
"Từ lúc dư nghiệt Xích Long Thành đền tội đến nay, đã rất lâu chưa từng xuất hiện cuồng đồ như vậy!" Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ trên bầu trời.
Vương Khung ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một vị thanh niên lăng không đứng ngạo nghễ, chỗ trán của gã có một vết kiếm nhàn nhạt, đôi cánh màu vàng phấp phới phía sau, cuốn lên cương phong phần phật, nâng gã ở giữa không trung.
"Chu sư huynh!" Hoàng Hùng Chi đã sắp đái ra quần, lúc này trông thấy Chu Kiếm Vũ liền giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, nước mắt cũng đều sắp chảy ra.
Chu Kiếm Vũ là cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên tầng chín, nhận sự tài bồi của Quang Minh Điện, thậm chí liền ngay cả Tam Hoàng Tử cũng đều ưu ái có thừa đối với gã, ầm thầm nâng đỡ, đôi cánh Huyễn Diễm Kim Vũ ở phía sau gã này chính là được Tam Hoàng Tử ban tặng.
"Ngươi...ngươi chết chắc rồi!" Hoàng Hùng Chi tâm thần đại định, không khỏi ưỡn thẳng sống lưng nói.
"Cao thủ! ?"
Vương Khung ngẩng đầu, nhìn lên thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng trên bầu trời kia, khí tức đáng sợ dập dờn tầng tầng, chấn động núi non.
Trong cơ thể nam nhân này có dao động không giống bình thường, Hỏa Chủng của gã không giống như bình thường, kiếm ý mơ hồ bộc phát, phóng lên tận trời.
Mấu chốt nhất là, đôi cánh chim màu vàng phía sau gã kia uẩn tàng hung uy, khiến cho gã chưa đạp vào cảnh giới Dung Khí cũng có thể ngự không phi hành.
Loại bảo vật này quá hi hữu, Vương Khung trước đây cũng đã từng mộng tưởng mấy lần.
Chỉ tiếc là bảo vật loại phi hành không phải là có tiền liền có thể mua được.
"Chu Kiếm Vũ! ?" Thiếu nữ áo đen không nhịn được động dung, sâu trong con ngươi hiện ra một vệt kiêng dè.
Nàng quá quen thuộc với cái tên này, trong một năm gần đây, thanh danh vang dội, thiên tư cao tuyệt, truyền khắp thiên hạ.
Không biết rõ có bao nhiêu cao thủ Hắc Ám Giáo Hội các nàng chết ở trong tay nam nhân này, gã quật khởi giống như sao chổi xẹt qua bầu trời, chói mắt không thể ngăn cả, liền ngay cả Tam Hoàng Tử đương triều cũng đều lôi kéo gã.
Lúc trước nàng thu hoạch được cơ duyên Đại Hoang Hung Thần, nhưng không ngờ được lại gặp phải Chu Kiếm Vũ, sau cùng chỉ vẻn vẹn mười chiêu, liền bị đối phương bắt sống, thực lực của đối phương mạnh chừng nào, liền có thể thấy được chút ít.
"Thật khó!" Trong lòng Thiếu nữ áo đen giật thót một cái.
Nguyên bản Vương Khung đột nhiên giết ra khiến cho nàng nhìn thấy một tia hi vọng chạy trốn.
Nhưng bây giờ Chu Kiếm Vũ lại trở về.
Ở trong mắt nàng, Vương Khung mặc dù cường đại, nhưng chỉ sợ là cũng không ngăn được phong mang của Chu Kiếm Vũ.
"Chu sư huynh, tên cuồng đồ này giết người của chúng ta...giết hắn..." Hoàng Hùng Chi nghiêm nghị quát.
Ầm ầm! Trên bầu trời, cỗ khí tức đáng sợ kia càng trở nên lăng lệ, trong lúc mê man, như là một thanh Linh Kiếm hàng lâm đại địa, hung hăng áp về hướng Vương Khung.
Cương phong nổ vang, càn quét như nước thủy triều, trên mặt đất xuất hiện đạo đạo vết nứt, vách núi cũng đều chấn động theo.
Đám người kinh dị, sợ hãi lui về phía sau.
Lực lượng của cảnh giới Bổ Nguyên tầng chín là khó có thể tưởng tượng, Chu Kiếm Vũ càng là nhân tài kiệt xuất ở bên trong, không có nói nhảm dư thừa, vị tuyệt thế thiên tài này, vừa đến chính là lớn tiếng doạ người, lấy thế đè người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận