Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 356

"Luôn có thể khiến cho các phương kiêng kị một hồi." Vương Khung thì thầm, đối với tình huống của mình, hắn so với ai cũng đều hiểu hơn, không có át chủ bài chân chính thuộc về mình, một khi để người khác dò xét ra hư thực, bọn hắn liền sẽ không cố kỵ gì.
Hiện nay, những lão gia hỏa kia sẽ không xuất thủ, vạn nhất có kết cục giống như Hứa Kiếm Tu, sẽ được không bù mất, chi phí thăm dò quá cao.
Nhưng thế hệ trẻ tuổi liền không có nhiều cố kỵ như vậy, dù sao thì cao thủ có thể tùy ý giết chết Hứa Kiếm Tu như vậy, cũng sẽ khinh thường động thủ đối với tiểu bối, coi như đối phương thật sự không quan tâm mặt mũi, loại tổn thất này các phương cũng gánh chịu nổi.
Bởi vậy, Vương Khung có thể tưởng tượng, chỉ cần mình hơi lộ diện, các loại phiền phức liền sẽ ùn ùn kéo đến.
"Trừ phi ta triển lộ ra thực lực vô địch, giết cho tất cả các phương cũng đều sợ hãi." Vương Khung khẽ nói, trong mắt lóe lên một vệt hung quang.
"Ngươi muốn làm gì?" Trong lòng Kỷ Nguyên Thần hơi giật mình một chút, mí mắt nhảy loạn.
Tên tiểu tử này chính là vô pháp vô thiên chủ, cho dù là sự tình điên cuồng gì cũng đều làm được.
Tại thời điểm này bước ngoặc này, cần phải giám sát hắn chặt chẽ.
"Không làm cái gì cả, hạng người lương thiện giống như ta, coi như bị người khi dễ đến trên đầu của ta, ta cũng chỉ cười cười tát cho đối phương hai bạt tai mà thôi, đại chấp giáo, ngươi đã lo lắng quá rồi." Vương Khung nhếch miệng cười.
"..."
Kỷ Nguyên Thần nhếch miệng, vừa muốn nói chuyện.
Đột nhiên, một mùi thơm kỳ lạ bay tới, liền ngay cả vị đại chấp giáo này cũng không nhịn được khẽ nhúc nhích thần sắc, cái mũi ngửi ngửi, tìm kiếm nguồn gốc của mùi thơm.
La Thanh Nguyên bước vào từ cửa với một cái nồi sắt lớn.
Nàng mặc tạp dề, mái tóc hơi rối, món ăn nàng nấu dường như có mùi vị khác biệt.
Kỷ Nguyên Thần nhìn đến líu lưỡi, đường đường là tiểu công chúa La Vương Thành, lại nguyện ý đi theo hạng người vô lại như Vương Khung đến loại địa phương này, chế biến thức ăn nấu cơm.
Chuyện này nếu như truyền đi, không biết sẽ có bao nhiêu người ghen tị, bao nhiêu người mắng mỏ, bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
"Đại chấp giáo, đến nếm thử tay nghề của vợ ta." Vương Khung cười nói.
"Ai là vợ của ngươi!" La Thanh Nguyên sững sờ, nhỏ giọng phản bác.
"Ngươi không phải? Vậy ta tìm người khác."
"Ngươi dám!" La Thanh Nguyên giơ nồi sắt lớn trong tay, làm bộ muốn đập.
Vương Khung nghênh đón, từ đôi tay ngọc kia, tiếp nhận nồi sắt lớn, nhếch miệng cười nói: "Không dám!"
Kỷ Nguyên Thần nhìn hai người liếc mắt đưa tình, không nhịn được lắc đầu, trong đầu óc hiện ra thân ảnh Diệp Thiên, trên đầu của gã mọc ra một cái sừng thật dài.
"Người trẻ tuổi a...ta thật sự đã già rồi..."
Từ sau khi trở về, Vương Khung cùng với La Thanh Nguyên cơ hồ như hình với bóng, ngoại trừ ban đêm, phần lớn thời gian đều ở cùng với nhau.
Không thể không nói, vị tiểu công chúa này quả thực không giống bình thường, năng lực sinh hoạt còn mạnh hơn Vương Khung, là một bậc thầy nấu ăn.
Ngoài ra, La Thanh Nguyên còn thường xuyên có thể xuất ra một ít bảo bối cổ quái kỳ lạ, đến nỗi làm cho Vương Khung phải hét lên rằng hắn đi cướp dâu là đáng giá.
Cũng ví dụ như, La Thanh Nguyên cất giữ một loại hoa bách hợp kỳ dị, phấn hoa có thể làm cho nữ tử cùng giới yêu nhau, vô cùng thần kỳ.
Ngoài ra, nàng còn có còn có nhau thai của một loại cổ thú, tương truyền sau khi nam tử phục dụng, có thể cấp tốc bắt được phương tâm của nữ tử yêu thích, kết hôn sinh con, hiệu quả có thể xưng là thần dị.
Loại nhau thai này là dị bảo cổ đại, La Thanh Nguyên đào bới bảy ~ tám ngọn núi cổ, mới tìm được một kiện.
La Thanh Nguyên dù sao cũng là Địa Sư nhất mạch, trên người còn có rất nhiều bảo bối, nhưng đồ cưới của nàng khẳng định là phải chờ sau khi kết hôn mới có thể cho Vương Khung.
"Đây là thịt gì? Vậy mà thơm như thế?" Trong lòng Kỷ Nguyên Thần đại động.
Phải biết rằng, cao thủ cảnh giới Linh Lô không ăn ngũ cốc, đoạn diệt lục thức, đồ vật bình thường đã không thể gây ra bất kỳ kích thích nào đối với các giác quan của bọn hắn.
Nhưng mà nồi thịt trước mặt này phảng phất như uẩn tàng ma lực, kích thích vị giác, kích thích thần kinh, thậm chí khiến cho Hỏa Chủng trong cơ thể của y cũng đều trở nên khô nóng.
Rất hiển nhiên, ở trong cái nồi trước mắt này không phải là thịt bình thường, có thể gọi là cao lương mỹ vị.
Kỷ Nguyên Thần không nhịn được cũng bới một chén, nước canh nồng đậm đính vào trên thìa, sáng lấp lánh như ánh pha lê, y kẹp một miếng thịt, chỉ cảm thấy rất mềm, ăn vào trong miệng, mùi thịt như phun ra trong miệng, vị giác hoàn toàn bị kích thích.
Mùi thịt xộc qua cổ họng khiến toàn thân run lên, cảm giác như lên thiên đường.
"Loại thịt này có thể cường hóa nội thần! ?" Kỷ Nguyên Thần ngạc nhiên không thôi.
"Đây là thịt gì? Ở đâu ra?" Kỷ Nguyên Thần không nhịn được, bưng chén lên, uống từng ngụm lớn canh thịt.
"Được đào ra từ trong mộ! Ăn ngon không?" La Thanh Nguyên mong đợi hỏi.
"Phốc!" Kỷ Nguyên Thần nghẹn họng, suýt nữa phun ra bữa cơm đêm qua.
La Thanh Nguyên là Địa Sư, am hiểu cải thiên hoán địa, tầm long điểm huyệt, trộm mộ đào mộ quả thực chính là chuyện thường ngày, mộ bị nàng cướp qua không có một ngàn, cũng có tám trăm.
Những bảo bối cổ quái kỳ lạ trong tay La Thanh Nguyên kia đều là mang ra từ trong mộ.
Về phần khối thịt này, lai lịch có một chút mơ hồ.
Hai năm trước, La Thanh Nguyên còn chưa xuất sư, nàng tìm được một tòa cổ mộ, tự mình đi xuống dưới, kết quả bị nhốt ở bên trong trọn vẹn ba tháng, cuối cùng vẫn là vị sư tôn vô cùng thần bí kia xuất thủ mới tìm được nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận