Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 342

"Đủ cuồng, Diệp huynh, hôm nay ta liền áp đảo người này, làm quà cưới cho huynh." Đúng lúc này, Mộ Như Long bước ra một bước, hô lên một tiếng.
Vị đệ tử thân truyền của Kim Sơn Đạo Chủ kia, khí thế đột nhiên tăng cao, như một đầu nghiệt long, lực lượng đáng sợ gào thét mà tới.
Y còn trẻ tuổi, cũng đã đạt đến cảnh giới Bổ Nguyên tầng bảy, một thân huyền công càng là thần bí khó lường.
So với đệ tử ba đại viện Quang Minh Học Cung không biết cường đại hơn bao nhiêu.
"Một trận chiến công bằng, để cho ngươi biết rõ thiên địa rộng lớn." Thân hình của Mộ Như Long lấp lóe, như quỷ mị vọt thẳng về hướng Vương Khung.
"Rốt cuộc cũng muốn động thủ." Trong lòng mọi người hơi giật mình một chút, có nói vỡ trời, vẫn là phải dùng vũ lực nói chuyện.
Mặc cho quyền thế của ngươi dậy sóng, bối cảnh hiển hách, nếu như không có thiên phú cùng với thực lực tuyệt đối, sao có thể cưới vương nữ?
Lập tức, từng tia ánh mắt rơi ở trên người Vương Khung.
Đảm lượng cùng với khí phách của hắn đã lưu lại ấn tượng sâu sắc cho đám người, nhưng ở trên thế giới này, chỉ có thực lực mới là chân thực.
Ngay một khắc này, Vương Khung động, hắn duỗi một tay ra, một đạo lưu quang bay ra, nghênh đón Mộ Như Long.
Mộ Như Long có tốc độ cực nhanh, mắt thấy một đạo lưu quang bay tới, căn bản không né tránh kịp.
"Đó là chiêu thức gì?"
"Mẹ kiếp...đó hình như là...Yêu Thú Cầu! ?"
Vừa dứt lời, Yêu Thú Cầu bỗng nhiên mở ra, một đạo lôi quang bay ra, khí tức chấn động kinh khủng cả tòa đại điện.
"Lão tử là đến cướp dâu, ai sẽ đánh một trận chiến công bằng với ngươi." Vương Khung chửi ầm lên.
Lôi Quang Lục Sí Văn hóa thành một tia điện trực tiếp xé rách bụng dưới của Mộ Như Long.
Đầu yêu thú này được bí pháp độc môn của Lý Thuần Phong bồi dưỡng, đã sớm tấn thăng đến cảnh giới Bổ Nguyên cửu trọng, chỉ kém một bước, liền có thể tiến hóa thành Bát Cực Lôi Long Văn, đạp vào cảnh giới Dung Khí.
Lực lượng hung hãn như vậy, ứng đối với Mộ Như Long còn không phải dễ như trở bàn tay?
Lôi quang như trường tiên quất vào trên người Mộ Như Long, Mộ Như Long kêu rên một tiếng, rơi xuống trên mặt đất.
Vương Khung phi thân chính là một đạp, trực tiếp giẫm đầu y vào trong đất.
Một tiếng rống lên tê tâm liệt phế giống như heo bị cắt tiết quanh quẩn ở bên trong đại điện.
"Trang bức ở trước mặt lão tử? Xem bản lĩnh của ngươi cỡ nào?" Vương Khung nhấc chân lại là đạp mạnh, Mộ Như Long hét lên một tiếng, trực tiếp ngất đi, không rõ sống chết.
"Chuyện này...đây coi như đã xảy ra chuyện gì thế?" Đám người choáng váng.
Người nào cũng không ngờ được, Vương Khung vậy mà lại không quan tâm mặt mũi như vậy, người khác muốn chiến một trận công bằng cùng với hắn, hắn ngay cả đánh cũng đều không đánh, trực tiếp thả ra một đầu yêu thú, xuất kỳ bất ý, đánh cho đối phương như chó chết, giẫm ở dưới lòng bàn chân.
Một màn này trước mặt quen thuộc như vậy, khiến cho sắc mặt của người Viêm Vương Thành cứng ngắc, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt chứa đầy oán niệm.
Lúc trước, trên đường phố, Viêm Thế Tu cũng là bị Vương Khung giẫm đạp như vậy, bây giờ còn đang nằm ở trên giường, phía trên thổ huyết, phía dưới tiểu ra máu, cả ngày kêu rên không thôi.
Lúc này, Bạch Linh Môn thấy cảnh này, không nhịn được giật cả mình, sắc mặt cũng đều trắng bệch.
"Đám ngu xuẩn này, còn chưa có nhận thức được chỗ kinh khủng của tên sát tinh này, đây mới là địa phương đáng sợ chân chính của hắn..." Bạch Linh Môn nhìn lướt qua, nhìn những người lộ ra ánh mắt xoi mói, thậm chí là khinh thường kia, thầm mắng trong nội tâm.
Đám ngu xuẩn này, cái rắm cũng đều không hiểu, cái gì mà một trận chiến công bằng, chân chính liều mạng tranh đấu, người nào sẽ nói quy củ cùng với ngươi?
Trong mắt gã, Vương Khung đã đạt đến cảnh giới không để âm thanh với ánh mắt ngoại giới ở trong lòng.
Muôn vàn biện pháp, chỉ cầu chiến thắng.
Người như vậy mới là kinh khủng nhất, cũng là có thể đi đến lâu dài nhất.
"Còn có ai?" Vương Khung bá đạo đến cực điểm, ánh mắt như đao, nhìn về phía Diệp Thiên.
Bên trên đại điện, Vương Khung ngang nhiên xuất thủ, trực tiếp điều động Lôi Quang Lục Sí Văn, đánh ngã đệ tử thân truyền của Kim Sơn Đạo Chủ.
Cử động bá đạo này làm cho tất cả mọi người cũng vì đó mà ghé mắt.
Dù sao, đó cũng không phải là con mèo con chó gì đó, luận địa vị, coi như là Viêm Thế Tu cũng đều không bằng, huống chi còn là ở trong dạng trường hợp này?
Chỉ là Vương Khung căn bản không thèm để ý chút nào, không chỉ muốn dùng yêu thú trấn áp, thậm chí còn trực tiếp đánh cho đối phương thành chó chết giẫm ở dưới lòng bàn chân, ánh mắt điên cuồng nhìn về phía Diệp Thiên, ý tứ khiêu khích của hắn không cần nói cũng biết.
"Làm càn, mối hôn sự này là do Quang Minh Học Cung cùng với La Vương Thành khâm định, ngươi thì tính là cái gì, dám gây nhiễu loạn, bắt lại cho ta." Ứng Bắc Trần ngồi không yên, gã vỗ bàn đứng dậy, cao thủ Quang Minh Học Cung liền đứng dậy.
"Ta xem ai dám động vào hắn." Hồng âm cuồn cuộn, như kiếm âm khuấy động, náo động nhân tâm.
Vào giờ phút này, Hắc Kiếm Ma triệt để hiển lộ ra sự hung ác, kiếm ý bén nhọn như king long ra khỏi vực sâu, làm cho không khí trong cả đại điện dường như cũng ngưng kết đến điểm đóng băng.
Sắc mặt của đám người đại biến, lộ ra vẻ kiêng dè.
Một trong số những bộ mặt của La Vương Thành, Hắc Kiếm Ma vang danh thiên hạ lại lựa chọn đứng ở phía trước thiếu niên này chống đỡ?
Đây quả thực là đang đánh mặt La Vương Thành.
Lập tức, đám cao thủ Quang Minh Học Cung tịt ngòi, đối mặt với vị đại lão này, coi như là Ứng Bắc Trần cũng đều cảm giác tê cả da đầu, huống chi là bọn hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận