Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 844

Nam nhân trước mắt này đã đúc thành hung danh, không biết lưu lại bao nhiêu truyền thuyết hiển hách.
Mà gã chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt ở bên trong Quang Minh Điện.
Nhưng hôm nay, gã liền muốn để cho cái gọi là truyền thuyết này tử vong, thành tựu danh xưng vô địch của Tiêu Vệ Mưu gã.
"Đệ tử Quang Minh Điện?" Vương Khung nhìn lướt qua trang phục của đối phương, lộ ra sắc mặt khó coi nói: "Ngươi không phục?"
"Ngươi nói một câu liền muốn để cho tất cả chúng ta rời đi, quả thực buồn cười!"
"Đồ Phu, ngươi quá bá đạo, hôm nay ta liền đánh bại ngươi, đòi lại công bằng cho tất cả mọi người."
Tiêu Vệ Mưu hiên ngang lẫm liệt, cảm khái sục sôi.
Khí tức của gã không ngừng tăng lên, hỏa diễm thiêu đốt quanh người, thiêu huỷ bầu trời, dị tượng khủng bố hiển hiện theo đó, thân ảnh to lớn tràn ngập thiên địa, cầm rắn lửa trong tay, sau lưng có một vầng mặt trời lơ lửng, phảng phất như thần linh cổ lão.
"Đây là... « Hỏa Thần Công » của Quang Minh Điện...gã thế mà đã luyện thành! ? Nghe đồn môn công pháp này là do Hoắc Pháp Vương lưu lại, luyện đến tuyệt đỉnh, có thể dung hợp Hỏa Chủng của bản thân cùng với Viêm Binh, hóa thành mặt trời bất hủ."
"Tiêu huynh đại nghĩa, nhất chiến thành danh, chơi chết hắn!"
"Ta đã sớm nhìn Đồ Phu không vừa mắt, mẹ kiếp, mỗi lần xuất hiện đều trang bức, còn muốn đuổi chúng ta đi, nằm mơ, lão tử chết cũng đều phải chết ở đây."
Lập tức, từng tiếng kêu la vang vọng Động Vũ Khư.
Mặc dù hung danh của Vương Khung ở bên ngoài, nhưng khí tức của Tiêu Vệ Mưu quá khủng bố, thiêu đốt bầu trời, đã có một tia khí tượng vô địch.
Coi như là đệ tử Thần Hỏa Sơn cũng không khỏi lộ ra vẻ kiêng dè.
"Đồ Phu, ngươi đã không còn có cơ hội." Tiêu Vệ Mưu giống như thần linh đi ra từ bên trong thế giới hỏa diễm, ngay cả giọng nói cũng đều thay đổi.
Gã cao cao tại thượng, phảng phất như vô địch.
So sánh với nhau, Vương Khung dường như đã chú định sẽ thất bại.
Đúng lúc này, Vương Khung móc ra một vật từ bên trong Hỏa Giới, trực tiếp ném về phía biển lửa đầy trời.
Đám người thấy thế, khịt mũi coi thường.
Đối mặt với thần uy như thế này, ngay cả Đồ Phu bên trong truyền thuyết cũng đều nóng vội sao?
Nhưng rất nhanh, đám người liền phát giác ra chỗ không đúng.
Hỏa diễm đầy trời càng ngày càng nhỏ, mới đầu giống như biển lửa, chờ đến sau cùng lại giống như ngọn lửa lung lay sắp đổ vậy, cùng lúc đó, khí tức của Tiêu Vệ Mưu cũng như đi tiểu, lúc đầu thì mạnh mẽ, lúc sau thì bắt đầu uể oải.
"Sao...sao lại có thể như vậy?"
"Con bà nó...đó là...ấn phù Động Vũ Khư, cầm ấn phù này, đứng ở thế vô địch."
"Chuyện này...chuyện này...không phải nói là chiến một trận công bằng sao?"
Đám người kinh hô, mở to hai mắt nhìn, triệt để phát mộng.
Còn tưởng rằng sẽ có một trận chiến kinh thiên, long tranh hổ đấu, xét cho cùng thì đối mặt với dạng khiêu chiến này, đường đường là Đồ Phu, tự nhiên sẽ không có khả năng lui bước, thể hiện ra thực lực tuyệt đối để chứng tỏ chính mình.
Ai có thể nghĩ tới, hắn trực tiếp móc ấn phù ra, đây chính là trung tâm điều khiển Động Vũ Khư, có thứ này, hắn chính là vô địch ở nơi đây.
"Đồ Phu...chúng ta chiến một trận công bằng..." Tiêu Vệ Mưu trừng hai mắt đến đỏ bừng.
Fax vốn là muốn nhất chiến thành danh, dựa vào khiêu chiến Đồ Phu, triệt để dương danh lập vạn.
Nhưng ai ngờ được, đối phương căn bản là không cho gã cơ hội xuất thủ.
Phanh phanh Phanh! Lời còn chưa dứt, Tiêu Vệ Mưu chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, hai luồng gió ác gào thét, đến từ hai bên trái phải, cho gã ăn hai cái bạt tai, đồng thời có thanh âm chửi động vang vọng ở bên tai.
"Ai muốn chiến một trận công bằng với ngươi?"
Ở bên trên Động Vũ Khư, yên tĩnh như chết.
Bên trong không trung, Tiêu Vệ Mưu bị Vương Khung điên cuồng vả miệng.
Đầu gã lắc lư như chuông lục lạc, đung đưa trái phải.
Máu và răng văng tung tóe trong không khí.
"Ngươi không phải rất lợi hại sao, ta cho ngươi đắc ý, còn muốn đại biểu cho chính nghĩa, chính nghĩa là cha của ngươi?"
Tốc độ tay của Vương Khung là luyện ra từ bên trong hàng thịt Hắc Nhận, coi như không sử dụng năng lực, tốc độ tay của hắn cũng không phải là người bình thường có thể so sánh.
Ở dưới không trung, tiếng tát tai kia vang dội giống như roi vọt đánh vào tâm linh của đám người.
Tất cả mọi người đều nhìn sững sờ, bọn hắn sống cả một đời, còn chưa từng nhìn thấy chiến đấu giữa các tu sĩ còn có thể dùng phương thức bạt tai thể hiện ra.
"Đồ Phu...thật sự là Đồ Phu, đây chính là phong cách của hắn, vẫn hung tàn như trước đây!"
"Đây đúng là Đồ Phu, từ thời điểm ta chưa xuất sơn liền đã từng nghe về hung danh của hắn, quả thực là người điên."
"36, 37, 38...nhất chiến thành danh, thật sự là nhất chiến thành danh, từ nay về sau, Tiêu Vệ Mưu sẽ trở nên nổi như cồn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận