Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 191

"Như vậy liền đi theo ta đi, gia nhập Hắc Ám Giáo Hội, thiên địa rộng rãi, tất có một chỗ cho ngươi cắm dùi." Thiên Nha khẽ nói.
Gã vung tay lên, Cửu Chuyển Hỏa Đan Công hóa thành pháp tướng bị gã lấy đi.
Ầm ầm! Đại điện chấn động, giống như sẽ sụp đổ vào bất cứ lúc nào.
Sắc mặt của Vương Khung đột biến, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình vọt tới, siết chặt gân cốt của hắn.
Hắn căn bản là không có cách phản kháng, cả người liền lơ lửng ở giữa không trung.
"Ngươi không nguyện ý?" Thiên Nha lạnh lùng, sát cơ đại động.
Lâm Huyền đã chết, gã đương nhiên phải chém giết toàn bộ người ở nơi này.
Những tiểu gia hỏa này trong mắt gã giống như sâu kiến, đưa tay liền có thể diệt.
Nhưng thiên phú của Vương Khung khiến cho gã có một chút động tâm, cho nên mới sinh ra ý định mời chào.
Nhưng mà, cũng chỉ vẻn vẹn là động tâm mà thôi.
Đến loại cảnh giới này như gã, sự tình có thể làm cho gã thỏa hiệp đã không nhiều, nếu như không nguyện ý, gã cũng sẽ không do dự chém giết.
Giết cũng liền giết, trên đời này cho tới bây giờ không thiếu nhất chính là thiên tài.
"Nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý!" Vương Khung liền vội vàng gật đầu: "Đồ đần mới không nguyện ý."
"Mẹ kiếp, lão tử anh minh thần võ, thiên tư tuyệt đại, tiềm lực không thể hạn lượng, vậy mà cũng đều không có để cho ta làm đại sư huynh, con mắt của Quang Minh Học Cung mọc ở trên mông hay sao? Quả thực là có mắt không tròng, ta còn nán lại làm gì?" Vương Khung chửi ầm lên.
Thiên Nha trầm mặc không nói.
Mạnh trưởng lão nghe thế lông mày không khỏi run lên, đột nhiên có một loại xúc động muốn để Thiên Nha chụp chết Vương Khung.
"Tiền bối, ta nguyện ý bỏ gian tà theo chính nghĩa, như vậy đi, trước hết tiền bối để cho ta trở về làm thủ tục thôi học, sau đó..."
"Nói nhảm!" Thiên Nha là nhân vật bậc nào, hung tàn cỡ nào, làm sao sẽ nghe Vương Khung hồ ngôn loạn ngữ tại nơi này.
Một bàn tay khổng lồ mang theo lực lượng kinh khủng đánh bay Vương Khung ra ngoài, trong khoảnh khắc, Cửu Biến Long Khí bỗng nhiên vỡ vụn, mạnh như Giao Vương Biến cũng đều không thể phòng ngự.
Vương Khung nặng nề đâm vào trên vách tường, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều giống như bể nát.
"Đệch mẹ nó!" Vương Khung cắn răng, trong nội tâm gầm thét.
"Lão Vương!" La béo nghiêm nghị quát.
Thần sắc của gã biến ảo, đột nhiên, trong mắt lóe lên một vệt thần sắc quyết tuyệt.
Ông! Lông vũ đen bay lơ lửng, tất cả mọi người cảm thấy tầm mắt trở nên mơ hồ, sinh cơ rời đi nhanh chóng, ở bên bờ vực sinh tử.
Đặc biệt là Vương Khung, lập tức cảm thấy thân thể trở nên nhẹ nhàng, mí mắt cũng trở nên nặng trĩu.
"Hết rồi!" Mạnh trưởng lão giống như bị rút khô tất cả khí lực, thân thể mềm nhũn, ngồi bệt xuống.
Lão biết, toàn bộ những đệ tử này đã chết chắc.
Ầm ầm! Đột nhiên, âm thanh trầm trọng rơi xuống từ trên trời.
Hắc Thuỷ Long Cung bỗng nhiên chấn động, một đạo ánh đao màu đen giống như núi lớn giáng xuống từ trên trời, trực tiếp chém cung điện thành hai nửa.
Trong khoảnh khắc, lông vũ đen vỡ vụn, tất cả mọi người đều bừng tỉnh.
"Thiên Nha, uy danh của ngươi lớn như vậy, cần gì tính toán cùng với tiểu bối!"
Đại đao màu đen bỗng nhiên tiêu tán, hóa thành một thân ảnh, áo bào bay phần phật, trong miệng ngậm điếu thuốc, lôi thôi lếch thếch.
"Ta quên mất...ngươi vốn là tiện nhân!" Âm thanh khình thường truyền đến từ trong ánh đao.
Thân thể Thiên Nha khẽ run lên, lộ ra vẻ ngưng trọng.
"Hắc Nhận! ?"
Lão bản đã từng nói, những ngôi sao lớn của thời đại này đang tỏa sáng và làm choáng ngợp bầu trời.
Ở bên trong những ngôi sao lớn này, Thập Nhị Vương Tọa tuyệt đối là một tượng đài không thể đi vòng qua.
Ở giữa trăm năm, cao thủ ngạo nghễ thiên hạ, sừng sững tại đỉnh cao nhất thế gian, cho dù mai danh ẩn tích hơn mười năm, Thập Nhị Vương Tọa vẫn y như cũ uy danh hiển hách, choáng ngợp nhân thế.
Hắc Nhận, chính là một vị bên trong những truyền thuyết bất hủ này.
"Lão...lão bản..." Vương Khung sững sờ xuất thần.
Hắn không ngờ được, lão bản sẽ xuất hiện tại nơi này.
Chỉ là, trạng thái của lão bản lúc này rất đặc biệt, toàn thân sáng chói như sữa, phiêu hốt bất định, hư hư thực thực.
"Hắc Nhận, đã lâu không gặp!" Thiên Nha trầm giọng nói.
Thanh âm của gã băng lãnh, như lâm đại địch.
Thập Nhị Vương Tọa, mỗi một vị đều có thực lực kinh thiên động địa, mặc dù bọn hắn tụ tập cùng một chỗ, nhưng cũng không có hoà hợp với nhau, một số thậm chí là đại địch của nhau, còn là cái loại đối đầu đến chết mới thôi kia.
Thiên Nha cùng với Hắc Nhận, quan hệ giữa hai người không được tính là xấu, nhưng cũng không được tính là tốt.
"Chậc chậc, Thiên Nha, mặt mũi của ngươi thật là lớn, vì ngươi, ta ngay cả mối làm ăn cũng đều không làm." Lão bản lộ ra thần sắc lười biếng, bên trong con ngươi lại hiện ra thần sắc lạnh lùng.
Thiên Nha nghe thế, trong lòng giật mình.
Hắc Nhận một trong Thập Nhị Vương Tọa, lại có mối làm ăn có thể làm cho y nhọc lòng?
Đó là mối làm ăn cỡ nào? Căn bản không thể tưởng tượng.
"Ta ngược lại là đã đánh giá thấp dã tâm của ngươi." Thiên Nha vô cùng e dè, đồng thời cảm thấy vô cùng hiếu kì đối với mối làm ăn của lão bản: "Nếu ngươi đang âm thầm bố cục trong bóng tối, làm sao lại đích thân đi tới?"
Lão bản giang hai tay ra, chỉ chỉ Vương Khung nói: "Ta còn đang mong rằng tên tiểu tử này vào một ngày nào đó sẽ quay về nhập hàng cho ta!"
"Cái gì?" Thiên Nha càng trở nên kinh nghi, có một chút khó tin nhìn về phía Vương Khung.
Đường đường là mối làm ăn của Hắc Nhận, sẽ dựa vào một tên tiểu tử cảnh giới Hỏa Chủng nhập hàng?
"Đệ tử của ta, ngươi cũng dám động?" Sắc mặt của lão bản lạnh dần, sát cơ lăng lệ bốc lên từ trong cơ thể y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận