Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 536

"Con mẹ nó, đã bảo các ngươi dọn đi trong đêm, hiện tại vẫn còn lề mề?" Đúng lúc này, một tiếng hét hung dữ phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng.
Ở phía trước Quang Minh Học Cung, một vị thanh niên mang theo một đám người, vênh mặt hất hàm sai khiến, chỉ vào nhóm người Hồng Thần chửi ầm lên.
"Đó là ai?" Vương Khung trầm giọng hỏi.
"Hình như tên là Cung Cửu Cực, là cao thủ tổng bộ Quang Minh Học Cung phái tới đây trấn thủ." Lưu Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút nói.
"Còn xin sư huynh tha tội...chúng ta chỉ là có chút lưu luyến, muốn ở lại một đêm cuối cùng..." Hồng Thần vội vàng tiến lên tạ tội.
Lời còn chưa dứt, Cung Cửu Cực nhấc chân chính là một đạp, trực tiếp đá bay Hồng Thần.
Hồng Thần kêu một tiếng đau đớn nặng nề rơi trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
"Hồng sư huynh..." Những sư đệ sư muội kia vội vàng tiến lên, vừa sợ vừa giận.
"Con mẹ nó, cũng không nhìn một chút chính mình là cái gì, cũng xứng gọi ta là sư huynh?" Cung Cửu Cực cười lạnh nói: "Chỉ là một đám tội đồ, heo chó mà thôi, đuổi cũng đều đuổi không đi."
Cung Cửu Cực bước ra một bước, đá bay hành lý của nhóm người Hồng Thần.
Âm thanh vỡ vụn không ngừng vang lên, từng gốc linh thảo bị đá nát bét.
"Đó là linh thảo của ta..." Con mắt của Hồng Thần muốn nứt ra, nhào tới, dùng thân thể bảo hộ linh thảo trên mặt đất.
Những thứ này là mệnh căn của y, y chăm sóc chúng ngày đêm là để đổi lấy tài nguyên, cung cấp cho y còn có sư đệ sư muội ở sau lưng tu luyện, một khi bị phá hỏng liền coi như hết.
"Hạ tiện!" Cung Cửu Cực lạnh lùng quát, giơ chân lên đá một cách thô bạo.
Hồng Thần giống như đạn pháo bay ra ngoài, đụng vào mầm rễ linh thảo y trồng, toàn bộ đều bị phá huỷ.
Y đập vào tường, hai mắt đỏ bừng.
"Vì sao..." Hồng Thần thống khổ gầm nhẹ.
Đây là lần đầu tiên y cảm thấy tuyệt vọng cùng với vô lực như thế, hoá ra hiện thực lại tàn khốc cùng với tăm tối như vậy, cho dù là một tia hy vọng cuối cùng của y cũng muốn tước đoạt.
"Đồ chó...còn dám chặn đường?" Cung Cửu Cực cười lạnh nói.
"Y là đồ chó, vậy ngươi lại là thứ gì?"
Đúng lúc này, một giọng nói thờ ơ truyền đến từ bên cạnh.
Ở phía trước Quang Minh Học Cung suy tàn, giọng nói thờ ơ chậm rãi vang lên, lộ ra vẻ lạnh lùng như binh đao giao thoa.
Giọng nói này thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức.
Cung Cửu Cực xoay người lại, vô thức nhìn sang.
Hồng Thần quỳ rạp trên mặt đất, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên.
Trong tầm mắt của mọi người, một vị thanh niên chậm rãi đi tới, theo sau là một vị thiếu nữ xinh đẹp sắc nước hương trời.
"Quang Minh Học Cung..." Vương Khung đi tới trước cửa, nhìn khắp nơi bừa bộn, không nhịn được thở dài: "Xích Long Thành...khi nào lại để cho người ta coi khinh như vậy."
Hắn thở dài một tiếng, cô đơn thâm trầm, cảnh xuân tươi đẹp ngày xưa phảng phất như mới hôm qua.
Lúc đó, Quang Minh Học Cung Xích Long Thành cũng là thanh danh hiển hách, trong trận chiến tại Hắc Thuỷ Long Cung, hắn đại sát tứ phương, giết cho tất cả những thiên kiêu kia cũng đều sợ hãi.
Tại La Vương Thành, Vương Khung độc đấu với đám thiên kiêu, đối mặt với sự bức bách của Vương Thành, vẫn như cũ toàn thân trở ra.
Bên trên Sơ Vương Tế, càng là nhất chiến kinh thiên hạ, giết đến mức Quang Minh Điện nộ hỏa thao thiên.
Lúc đó uy danh của Xích Long Thành đạt đến đỉnh phong.
Ai cũng biết, nơi này sinh ra một vị thiên kiêu cái thế, tuổi còn trẻ đã lộ ra hung mang, làm cho tất cả mọi người cũng đều ảm đạm.
Nhưng chỉ mới trôi qua một năm, Xích Long Thành liền xuống dốc, cực thịnh mà suy, hương hỏa đoạn tuyệt, chỉ còn sót lại một đám đệ tử người ăn bữa hôm lo bữa mai, còn bị người khi dễ.
Nếu như là vào trước khi, người nào dám làm như thế?
"Người điên tới từ đâu, cái gì mà Xích Long Thành, đã sớm..." Cung Cửu Cực vênh mặt hất hàm sai khiến, nghiêm nghị quát.
Bốp...
Lời còn chưa dứt, một âm thanh giòn giã vang lên trong buổi sáng yên tĩnh.
Cả người Cung Cửu Cực bay ngang ra ngoài, nặng nề rơi xuống, hai má phồng lên cao, phun ra một ngụm máu, xen lẫn với một ít răng trắng.
Một màn này làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt.
Một loạt ánh mắt kinh ngạc ùn ùn kéo đến, rơi lên trên người Vương Khung.
Trong một khắc này, người nào cũng không có nhìn thấy nam nhân này là xuất thủ như thế nào, thậm chí hắn còn đứng yên không nhúc nhích, nhưng trong nháy mắt, gương mặt của Cung Cửu Cực liền giống như bị ong độc chích, sưng to đến ngay cả mẹ ruột của gã cũng đều nhận không ra.
Thương tổn như thế, tốc độ như thế quả thực không thể tưởng tượng.
Bọn hắn căn bản cũng không biết tay của Vương Khung có tốc độ nhanh như thế nào, tốc độ tay như thế trước đây là có một không hai tại Tam Dương Trấn, uy chấn Xích Long Thành, được lão bản ca tụng là "Hiền Giả Chi Thủ" mà các thiếu nam tha thiết ước mơ.
Tốc độ tay như này, có thể khiến cho bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể con người thay đổi hình dạng.
"Ngươi...ngươi..." Cung Cửu Cực hoảng sợ nhìn Vương Khung.
Gã không phải người ngu, có thể được phái tới tiếp quản toà Quang Minh Học Cung rách nát này, gã biết rõ, có thể đập bay gã trong nháy mắt đem, ngay cả quỹ tích vận động của đối phương cũngđều không thể bắt được, nam nhân trước mắt cũng không chỉ cường đại hơn gã một chút.
Chênh lệch giữa hai người căn bản là không có cách nào tưởng tượng.
"Bộ dáng bây giờ của ngươi dường như còn chẳng bằng một con chó." Vương Khung liếc nhìn, thản nhiên nói.
Khí huyết của Cung Cửu Cực dâng trào, nắm thật chặt song quyền.
Gã có thân phận gì?
Bản thân chính là xuất thân từ đại tộc cấp Nhật, Cung gia của bọn hắn thanh thế hiển hách, có thế lực trong triều, thậm chí cũng đều có quan hệ thân thích cùng với hoàng tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận