Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 507

"Ngày hôm nay ngươi còn có thể sống được sao?" Sát cơ của Nguyên Tinh Không đại thịnh, đối với một tên tiểu bối, y cho tới bây giờ không có khát vọng giết chóc như thế này.
Tất cả những chuyện trong ngày hôm nay, hoá ra đều là cục diện do Vương Khung bố trí, mục tiêu chính là chém đứt ràng buộc của Vị Lai Ấn, triệt để chưởng khống kiện tín vật này, từ nay về sau, thiên địa rộng rãi, mặc cho hắn rong ruổi, tâm linh vô thúc, đột phá cảnh giới liền không còn trở ngại gì nữa.
Hắn thậm chí còn lợi dụng Vị Lai Ấn dẫn tới vô số cường giả Phế Thổ, giúp hắn bước ra một bước cuối cùng.
Nguyên Tinh Không đường đường là Chưởng Khống Giả, lại bị một tên tiểu quỷ lợi dụng, y sao có thể nhẫn nhịn?
Vương Khung không có Vị Lai Ấn cùng với trận pháp gia trì, ở trước mặt Nguyên Tinh Không nhỏ yếu giống như là heo dê chờ làm thịt.
Bàn tay tinh quang hóa diệt trực tiếp vồ tới.
"Đi!" Lăng Hư Phong hóa thành một đạo kiếm mang, ngăn cản ở trước người, ngăn chặn bàn tay tinh quang kia, hoa lửa khủng bố thiêu đốt đại địa.
Tà Đồng Kiếm đột nhiên phân liệt, hóa thành vô số con mắt, phân bố khuếch tán, phong toả toàn bộ không gian thành hình cầu.
"Lĩnh ngộ sinh tử, rốt cuộc cũng tìm tòi được chân lý Chưởng Khống Giả." Trong mắt Lăng Hư Phong dạt dào chiến ý.
"Tiền bối, đời này nếu có thể gặp lại, ta tất nhiên sẽ báo đại ân." Vương Khung cắn răng quát.
Hắn biết, Lăng Hư Phong đánh một trận ngăn cản cho hắn này là dữ nhiều lành ít.
Nhưng đây cũng là lựa chọn của y, vì tìm kiếm cảnh giới cao hơn, y cần phải chiến một trận, nếu như có thể sống, đạp vào Chưởng Khống Giả cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Ông! Đúng lúc này, hư không nứt ra, trận pháp truyền tống ẩn tàng ở trong cơ thể Vương Khung tự động vận chuyển, đồng thời cũng tiêu hao một tia linh khí tích súc sau cùng của hắn.
"Quang Minh Điện, hãy đợi đấy!"
Vương Khung quay đầu nhìn thoáng qua một lần cuối, chợt đạp vào khe hở hư không, biến mất không thấy gì nữa.
...
Bầu trời như một bức màn, những đỉnh núi cao chót vót, sương mù bao quanh những ngọn núi trùng điệp.
Trên bầu trời, một đạo nhân ảnh bỗng nhiên hiển hiện, bỗng nhiên rơi xuống, rớt vào trong hàn đàm, nhấc lên vô số bọt nước.
Phốc! Vương Khung thò đầu ra từ trong hàn đàm, phun ra một ngụm nước.
Hắn nhìn hoàn cảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trước mắt, giữa thiên địa, linh khí dao động giống như trái tim thức tỉnh, bùng lên mạnh mẽ, ở khắp mọi nơi.
Vào lúc này, Vương Khung đã biết mình đang ở nơi nào.
"Ta rốt cuộc cũng đã trở về!"
Sau gần một năm, Vương Khung thành lập thế lực, cấu trúc Linh Sào, cuối cùng cũng đi ra từ Phế Thổ.
Lúc này không khí bên ngoài trở nên trong lành và tươi mát.
Vương Khung hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên có một loại cảm giác mới ra tù.
"Một năm, rốt cuộc cũng đi ra ngoài được." Vương Khung cảm khái nói.
Một năm đã trôi qua kể từ Sơ Vương Tế.
Hắn vĩnh viễn không quên được, bên trên Thiên Vương Sơn, có bao nhiêu đệ tử Quang Minh Học Cung trở thành vốn liếng và tế phẩm của Sơ Vương Tế.
Chỗ đó cũng là bước ngoặt đối với vận mệnh của hắn, đại chiến thao thiên, trải qua sinh tử, mới có thể gắng gượng vượt qua.
Vương Khung lúc này, so với ngay đó không biết đã cường đại hơn bao nhiêu.
"Nơi này mới là sân khấu của ta." Vương Khung nắm chặt song quyền.
Vẫn còn khoảng một năm trước khi Thiên Khải Bảo Khố mở ra, hắn cần phải mau chóng tăng thực lực lên trong đoạn thời gian này, đạp vào cảnh giới Dung Khí.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể trở lại Phế Thổ thu hồi Vị Lai Ấn, tiến vào Thiên Khải Bảo Khố, lấy được di sản của Lâm La Thiên.
Trên thế gian có lời đồn, Lâm La Thiên đã để lại thứ quý giá nhất của cuộc đời mình ở đó.
Vật kia chính là bảo vật mà vị đệ nhất cường giả ba ngàn năm kia mang trở về từ chân trời.
Cơ duyên như thế, nếu là kẻ tu hành, sẽ không có người nào sẽ không động tâm, Vương Khung cũng không ngoại lệ.
Nhưng dùng thực lực của hắn hiện nay, hiển nhiên là không có đủ tư cách nhúng chàm vào loại cấm kỵ này.
"Ta nhất định phải nhanh chóng tăng thực lực lên."
Tài nguyên ở thế giới bên ngoài hiển nhiên phong phú hơn nhiều so với Phế Thổ.
Nhưng hiện nay thân phận của hắn rất mẫn cảm, một khi lộ diện, tất nhiên sẽ lọt vào truy sát điên cuồng của Quang Minh Điện, trước tiên phải nghĩ biện pháp, thoát khỏi thân phận này mới được.
Nếu như nói trên đời này còn có người nào, thế lực nào có thể không sợ Quang Minh Điện, thậm chí là chống lại.
Trong đầu óc Vương Khung lập lúc hiện ra một cái tên.
Tần Hoàng!
Tài hoa của đương kim Tần Hoàng bao trùm cả cổ kim, dùng công tích huy hoàng, mở ra thiên hướng của thế gian, hùng tài đại lược, chói lọi thế gian.
Mấu chốt nhất là, thực lực của Tần Hoàng thâm bất khả trắc, mười mấy năm trước liền đã trở thành một trong Thập Nhị Vương Tọa.
Chỉ sợ trong thiên hạ đương thời, chỉ có Tần Hoàng bệ hạ là có thể bảo trụ Vương Khung, không sợ Quang Minh Điện uy hiếp.
"Tần Hoàng bệ hạ cao cao tại thượng, chỉ sợ sẽ không coi trọng dạng tiểu gia hỏa như ta." Vương Khung khẽ nói.
Hắn mặc dù thiên phú hơn người, nhưng dạng cao thủ cái thế như Tần Hoàng còn có dạng thiên tại nào mà chưa từng thấy? Bản thân y liền đã là tuyệt thế thiên tài.
Trừ phi là con cháu hoàng tộc, vị cự đầu vô thượng này có lẽ còn có một chút tâm tư bồi dưỡng.
"Có lẽ là có thể thông qua Đệ Nhất Thiếu Gia, hoặc tình nhân cũ của Thúc què cũng được..." Vương Khung suy tư.
Căn cứ vào tình báo của Quang Minh Điện, Đệ Nhất Thiếu Gia chính là Thất Hoàng Tử, con trai của Tần Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận