Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 236

Về phần Đường Môn Đại Thiếu, càng là thảm bại ở trong tay Đồ Phu.
Cũng chính là một ngày này, xếp hạng trên Quang Minh Bảng phát sinh biến hóa.
Đồ Phu nhảy lên hạng thứ 3, về phần Đường Môn Đại Thiếu thì rơi xuống đến hạng thứ 5.
"Thật sự là không ngờ được...không ngờ được..." Đệ Nhất Thiếu Gia trăm mối cảm xúc ngổn ngang, giống như đặt mình vào mộng cảnh.
Vào ngày này, Vương Khung đã mang đến cho gã quá nhiều kinh hỉ.
Gã nằm mơ cũng không ngờ được, người cùng với gã cùng nhau mượn danh nghĩa danh hào của Đồ Phu hùn vốn gạt người lại là Đồ Phu chân chính.
"Ngươi còn có nhiều chuyện không ngờ được đâu." Vương Khung nhếch miệng cười nói: "Đồ Thần Công Hội sẽ ngày càng lớn mạnh, về sau liền toàn bộ nhờ vào ngươi."
Hắn đã cho thấy thân phận, liền không có dự định triệt để xem Đồ Thần Công Hội như cây rụng tiền, đã sáng lập, vậy thì phải phát triển thật tốt!
"Từ sau khi ngươi chứng thực thân phận, người muốn gia nhập công hội chúng ta quả thực là không thể tưởng tượng." Đệ Nhất Thiếu Gia cười nói.
"Chúng ta vẫn phải sàng chọn, chọn ra một số người hữu ích." Vương Khung đột nhiên nói.
Hắn nhìn Đệ Nhất Thiếu Gia, hình như có thâm ý.
"Có ngươi ở đây, có lẽ Đồ Thần Công Hội sẽ có thể trở thành đại công hội đệ nhất Thiên Võng, thậm chí..." Vương Khung mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của gã.
"Có lẽ có một ngày, bọn hắn sẽ có thể trở thành trợ lực của chúng ta trong hiện thực, sóng to lực kéo mạnh, đây sẽ là một cỗ lực lượng không thể coi thường."
Đệ Nhất Thiếu Gia nghe thế, ánh mắt đại thịnh, trong mắt lóe lên một vệt cực nóng không dễ dàng phát giác.
"Đồ Thần Công Hội liền giao cho ngươi, tiếp theo, ta có thể sẽ không có thời gian rảnh rỗi." Vương Khung đột nhiên nói.
Sơ Vương Tế mắt thấy cũng đã sắp bắt đầu, hắn muốn chạy nước rút đợt cuối cùng, lợi dụng thời gian sau cùng tăng cường thực lực.
"Đồ Phu, ngươi có muốn biết rõ thân phận trong hiện thực của ta hay không?" Đệ Nhất Thiếu Gia đột nhiên nói.
Vương Khung bỗng nhiên dừng bước chân lại, hắn liếc mắt nhìn sang, mỉm cười.
"Ngươi muốn nói sao?"
Đệ Nhất Thiếu Gia cũng cười, phất phất tay, coi như cáo biệt.
Vương Khung quay người, đi ra khỏi Đồ Thần Công Hội.
Đến trước đại môn, hắn quay đầu lại nhìn một chút biểu tượng mang tính tiêu chí kia, đồ đao màu đen, có thể trảm thần minh.
Có lẽ có một ngày, danh hào của Đồ Thần Công Hội thật sự có thể đi ra khỏi Thiên Võng, nổi lên dưới gầm trời này, trở thành ánh sáng mãi không rơi kia.
"Làm người, luôn luôn phải có một chút hướng tới." Vương Khung cười cười, quay người rời đi.
"Xin chào!"
Đột nhiên, một thân ảnh ngăn cản đường đi của hắn.
Vương Khung ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vị thanh niên chậm rãi đi tới, quần áo của người này vô cùng quái dị, áo ngắn tay quần dài, hình dạng thường thường không có gì lạ, con ngươi đen nhánh lại như bóng đêm, khiến cho người ta nhìn liền phảng phất như muốn rơi vào.
"Đồ Phu?" Thanh niên kia mỉm cười nói.
"Ngươi là?" Vương Khung khẽ giật mình, mở miệng hỏi.
"Ngươi có thể gọi ta là Xuyên Việt Giả!"
Bên trong Thiên Võng có rất nhiều truyền thuyết, kéo dài không suy.
Trong đó thần bí nhất chính là Xuyên Việt Giả hùng bá Quang Minh Bảng, đệ nhất cường giả không thể tranh cãi.
Vương Khung vô cùng hiếu kỳ đối với vị Xuyên Việt Giả này.
Bởi vì đối phương còn muốn thần bí hơn so với hắn, cơ hồ không có người thấy y, bên trong Thiên Võng không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới y.
Y giống như sương mù giữa tháng, vội vàng mà đến, vội vàng mà đi, chỉ để lại dấu vết leo đến đỉnh cao kia, cao chót vót như núi, không thể lay chuyển.
Nhân vật như vậy, sẽ có phong thái như thế nào?
Vương Khung đã tưởng tượng hơn trăm lần, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua, Xuyên Việt Giả bên trong truyền thuyết cứ như vậy đường hoàng xuất hiện ở trước người của hắn, một chút dấu hiệu cũng đều không có.
"Tán gẫu vài câu đi!" Xuyên Việt Giả khẽ mỉm cười.
Vương Khung còn chưa kịp phản ứng, bàn tay của Xuyên Việt Giả liền rơi vào đầu vai của hắn, quang ảnh biến hóa, hai người liền rơi xuống trước một con sông lớn.
Đây chính là dòng sông dài nhất bên trong Thiên Võng, lăn lăn lộn lộn, chín khúc quanh và mười tám vịnh, lòng sông mênh mông như một con ngựa phi nước đại chảy về phương xa.
Theo truyền thuyết, con sông này được tạo ra dựa trên giấc mơ của Tần Hoàng bệ hạ.
Nó có tên hay không?
Ai cũng không biết, có lẽ chỉ có Tần Hoàng mới biết rõ.
Chỉ là, con sông này ở bên trong Thiên Võng rất có thanh danh, trước đây đã có cao thủ ngộ đạo tại đây, luyện thành thần thông kinh thế.
"Con sông này giống như Táng Viêm Hà xưa kia, bao la và hùng vỹ, chẳng biết trải dài đến đâu, nó chảy đến chỗ nào, chỗ đó chính là phần cuối của Thiên Võng." Xuyên Việt Giả khẽ nói.
Trong lòng Vương Khung khẽ động.
Táng Viêm Hà, là dòng sông cổ xưa nhất thế giới, danh xưng là tổ hà.
Nó bắt đầu từ tận cùng của thiên địa, xuyên qua cấm khu, một mực đi đến phần cuối thế giới.
Từ xưa đến nay, chỉ có đệ nhất cường giả Lâm La Thiên từng đi đến phần cuối Táng Viêm Hà vào ba ngàn năm trước, chỗ đó cất giấu cái gì? Ai cũng không biết.
Lâm La Thiên đã mang theo hết thảy mọi thứ.
"Những bậc thánh hiền từ ngàn xưa đều tịch mịch...cho dù là cường giả cái thế, một ngày nào đó cũng sẽ giống như những bọt nước này, chôn vùi trong năm tháng, bị thời gian nuốt chửng." Xuyên Việt Giả yếu ớt thở dài.
Vương Khung giương mắt, không nhịn được nói: "Nhưng chúng ta sống tại hiện tại, chỉ luận thiên hạ đương thời, sao phải để ý thanh danh sau khi chết?"
"Chỉ luận thiên hạ đương thời, sao phải để ý thanh danh sau khi chết! ?" Xuyên Việt Giả suy ngẫm lời nói của Vương Khung, trên mặt hiển ra nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận