Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 515

Một đường đi tới, chân nguyên của hắn cơ hồ là nhiều hơn gấp trăm lần cao thủ cùng cảnh giới, nhục thân siêu phàm, càng là có thể so với binh khí, cho dù là Huyền Binh cũng có thể khống chế.
Lúc này Chấn Thiên Bổng trong tay phóng xuất ra hung uy thao thiên, rất dễ dàng liền phá vỡ cánh Huyễn Diễm Kim Vũ, xé rách chân nguyên bàng bạc của Chu Kiếm Vũ, đánh đối phương như là chó chết, giẫm ở trên mặt đất.
"Ngươi...ngươi dám..." Chu Kiếm Vũ vừa kinh vừa sợ, nghiêm nghị quát.
"Có gì không dám?" Vương Khung nhấc chân chính là một đạp, bỗng nhiên rơi xuống.
Một đạp này mạnh như sao chổi đụng vào đại địa, lôi điện đánh vào trong sống, chỉ nghe thấy tiếng tạch tạch không dứt bên tai.
Chu Kiếm Vũ hét thảm một tiếng, xương ngực vỡ nát, toàn bộ lồng ngực đều hõm vào.
Lực lượng đáng sợ xé rách máu thịt của gã, máu tươi vung vãi.
Vị tuyệt thế thiên tài Quang Minh Học Cung này, người mới nổi được mọi người chú ý trong gần một năm qua, lần đầu tiên cảm nhận được uy hiếp tử vong.
Trước đầy đều là gã thi triển thủ đoạn tàn khốc, tra tấn đối phương đủ kiểu, nhấm nháp tư vị cao cao tại thượng, khống chế sinh tử của người khác kia.
Nhưng hôm nay, tạo hóa trêu ngươi, hết thảy đều đảo ngược.
Ở trước mặt Vương Khung, gã giống như cá chậu chim lồng, heo trong lồng, dê chờ giết thịt...ngay cả sinh tử cũng không thể nắm giữ, thậm chí còn bị chà đạp lăng nhục ở trước mắt bao người.
Rớt xuống từ trên trời, trong quá khứ gã cao cao tại thượng, mà hôm nay lại như chó chết.
Dạng chênh lệch cực lớn này như là tâm ma xé nát tâm thần của Chu Kiếm Vũ.
Gã phẫn hận muốn điên, hai mắt đỏ bừng, chân nguyên trong cơ thể phồng lên, muốn xông phá trói buộc.
"Thứ không biết chết sống." Vương Khung nhấc chân liền là một đạp, trực tiếp đá vào trên bụng của Chu Kiếm Vũ, Chu Kiếm Vũ giống như đống giẻ rách bay ngang ra ngoài.
Lực lượng của một cước này nặng như núi đổ, trực tiếp xé rách máu thịt của gã, dư ba chấn động, xung kích ở phía trên Hỏa Chủng, từng vết nứt hiển hiện, chân nguyên của gã tiêu tán, không thể tụ hợp.
"Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai?" Chu Kiếm Vũ nghiêm nghị quát.
Lúc này, gã đã thật sự sợ.
Thân làm tuyệt thế thiên tài của Quang Minh Học Cung, gã biết rõ, trên đời này, cao thủ cùng thế hệ có thể dễ dàng áp đảo gã như vậy, tuyệt đối có lai lịch lớn.
Mấu chốt nhất là, đối phương vậy mà không hề cố kỵ thân phận của gã, sát phạt vô tình, dám hạ tử thủ.
Đảm phách như thế, nếu như nói không có chỗ ỷ vào, quỷ cũng sẽ không tin tưởng.
Nghĩ tới đây, Chu Kiếm Vũ liền hoảng hốt.
"Nói nhảm...lão tử còn phải nói cho ngươi biết?" Trong mắt Vương Khung lấp lóe hàn mang.
Ầm ầm! Chấn Thiên Bổng bỗng nhiên rơi xuống, sóng chấn động đánh thẳng tới, trực tiếp đánh Chu Kiếm Vũ thành thịt vụn, máu bắn tung toé, chết đến không thể chết lại.
"Mau...mau đào mạng..."
Tròng mắt của Hoàng Hùng Chi suýt nữa rơi ra, thanh âm run rẩy tràn ngập sợ hãi.
Đó chính là Chu Kiếm Vũ, cao thủ mà Tam Hoàng Tử mời chào, tuyệt thế thiên tài của Quang Minh Học Cung. Trong một năm qua, thanh danh vang dội, thiên hạ đều biết, thế mà cứ như vậy chết ở bên trong hoang dã, trong lúc thoáng qua, diệt như mây khói, ngay cả cặn bã cũng đều không còn sót lại.
Vào giờ phút này, Hoàng Hùng Chi rốt cuộc cũng biết người mà bọn hắn đối mặt là tồn tại cỡ nào.
Đó là một vị ma vương, loại cường đại kia chính là tưởng tượng cũng đều không thể với tới, đối mặt với dạng tồn tại này, ngoại trừ đào mệnh, căn bản là không có con đường thứ hai có thể chọn.
Sau khi nghe Hoàng Hùng Chi hét lớn một tiếng, đám đệ tử Quang Minh Học Cung như chim sợ cành cong, chạy trốn về phía các phương hướng khác nhau.
Bọn hắn biết rõ, chỉ cần chậm hơn một bước, Chu Kiếm Vũ chính là kết cục.
"Ai cũng không đi được." Vương Khung rống to một tiếng, vang vọng núi rừng.
Đột nhiên, toàn bộ linh khí trong thiên địa tụ về hướng thân thể của hắn.
Hai con mắt của hắn phảng phất như thần linh, nở rộ tinh mang.
Mặt ngoài thân thể giống như đại địa nứt vỡ, đạo đạo vết nứt cuồng bạo khủng bố, lưu quang màu vàng giống như dung nham trôi nổi, phát tán ra khí tức đáng sợ.
Trong khoảnh khắc, đại địa chấn động, dao động hủy diệt không ngừng truyền ra từ trong cơ thể của Vương Khung.
"Đây...đây là năng lực gì?" Đôi mắt đẹp của thiếu nữ áo đen rung động, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ầm ầm! Đột nhiên, ánh sáng chói mắt phóng lên tận trời, lực lượng hủy diệt dùng Vương Khung làm trung tâm khuếch tán ra, thôn tính tiêu diệt hết thảy.
Nhìn từ phía xa, một đóa mây hình nấm chậm rãi bốc lên, vô cùng loá mắt trên bầu trời Thập Vạn Đại Sơn, cuốn lên cương phong, phần phật như Cuồng Long, thổi tung vách núi.
Yêu thú trốn ở trong núi điên cuồng chạy trốn, rời xa căn nguyên nguy hiểm.
Một hồi lâu qua đi, bụi mù tán đi.
Vương Khung đi ra từ bên trong phế tích loạn thạch, thân thể nứt vỡ của hắn dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khép lại.
Nguyên Sinh Khí hiện nay đã có thể hoàn toàn ứng phó với tác dụng phụ Long Tượng Bạo mang đến.
"Quang Minh Học Cung...chúng ta cuối cùng vẫn là sẽ gặp lại." Vương Khung nhìn từng cỗ thân thể tàn phế, thì thào tự nói.
Duyên phận của hắn cùng với Quang Minh Học Cung thực sự quá sâu, mới trở về từ Phế Thổ vậy mà liền gặp gỡ đệ tử đồng môn ngày xưa, đồng thời còn quyết chiến, thắng bại luận sinh tử.
Vương Khung biết rõ, một ngày nào đó, hắn sẽ lại trở về, lại một lần nữa đối mặt với Quang Minh Học Cung, đối mặt với những khuôn mặt quen thuộc trước đây.
Ông! Bậc thang cổ lão không ngừng diễn sinh, đột nhiên, dao động không gian giống như gợn nước tản ra, một lỗ hổng xuất hiện ở cuối bậc thang trên bờ vách đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận