Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 685

"Đó là vương tọa sừng sững trên đỉnh cao nhất!" Nói xong, nam tử áo bào đen mỉm cười hỏi: "Ngươi có hứng thú không?"
"Không!" Lão bản thời thanh niên lắc đầu nói.
"Như vậy thực quá đáng tiếc..." Nam tử áo bào đen chậm rãi đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi ra miếu hoang, đi vào trong mưa gió.
"Vương tọa cổ lão...sẽ trỗi dậy từ đống đổ nát...thi thể là đất...máu tươi là sông!"
Tiếng ngâm nga vang lên từ xa, như nói mớ trong mộng, văng vẳng bên bờ miếu cổ.
...
Quang ảnh tiêu tán, hiện ra ở trước mặt Vương Khung lại là phố xá sầm uất tại Đế Đô.
Hiện tại lão bản đã trở thành một người giết mổ, mỗi ngày đều dùng thanh đao gãy kia mổ heo bán thịt.
Việc buôn bán của y không tệ, ngày nào cũng có không ít người đến mua thịt, đa số đều là thiếu nữ.
Trong lúc mua bán, không thiếu những cuộc trò chuyện.
Lão bản cắt thịt khéo léo, lại thêm bộ dáng vô lại lười biếng, ngược lại đã hấp dẫn không ít khách hàng trung thành.
"Từ lúc còn trẻ đã có sở thích như vậy, chẳng trách lại thích mở hàng thịt..." Vương Khung thầm nói.
Bắt đầu từ ngày nọ, lão bản bắt đầu có vẻ hơi không thích hợp, y phát hiện ra ở bên trong rất nhiều khách nhân, có nhiều thêm một nam nhân, một nam nhân trạc tuổi y.
Trên trán nam nhân kia có một vết sẹo, bị tóc mai che lại, nếu như không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện ra.
Ngày nào đối phương cũng đến, nhưng lại không mua thịt, chỉ ngồi ở lều trà bên cạnh, nhìn chằm chằm hàng thịt, mỗi lần ngồi đều là cả ngày.
Mỗi ngày bị một nam nhân như vậy nhìn chằm chằm, chỉ sợ là ai cũng đều sẽ không thể chịu đựng, trừ phi người này cũng thích nam.
Rất hiển nhiên, lão bản không phải!
Trong một thời gian dài, lão bản dường như rốt cuộc cũng không chịu đựng được ánh mắt rình mò trong bóng tối kia, gọi nam nhân kia tới.
"Ngươi cũng không mua thịt, mỗi ngày đều đến, muốn làm gì?"
"Ta không mua thịt, nhưng muốn mua đao của ngươi!" Nam nhân kia chỉ vào đao gãy trên thớt.
"Ngươi là ai? Thật đúng là cũng dám mở miệng!" Lão bản khẽ giật mình, chợt lạnh lùng nói.
"Ta họ Tần, xếp thứ chín trong tộc, ngươi có thể gọi ta là Tần Cửu!" Nam nhân kia cười cười nói.
Trong Đế Đô, ở giữa chợ búa, nam nhân kia hơi hơi nâng khóe miệng lên, lộ ra nụ cười ấm áp.
Trong lòng Vương Khung chấn động, mơ hồ đoán ra thân phận của nam nhân này.
"Tần Hoàng! ?"
Ngay vào một khắc ý nghĩ này vừa mới dâng lên, trong lạc ấn thời gian được ghi lại, nam nhân kia vậy mà quay người nhìn về phía Vương Khung, đồng thời làm ra thủ thế im lặng, đồng thời nụ cười cũng biến thành vô cùng quỷ dị.
"Y...y có thể thấy được ta?" Vương Khung không nhịn được động dung, vô thức lui về phía sau một bước.
Nơi này không phải là lạc ấn thời gian "Mạt Pháp Kinh Quyển" ghi chép lại sao?
Trước mắt, Tần Hoàng ở bên trong quãng thời gian này phảng phất như vượt ngang thời không, từ hư vô ảnh hưởng đến hiện thực.
Vương Khung không nhịn được lắc đầu, có một chút không thể nào hiểu được.
Răng rắc...
Đột nhiên, ấn ký vỡ vụn, quang ảnh tiêu tán, thời gian như nước sông lại trôi nổi một lần nữa.
Ầm ầm! Thần lôi cuồn cuộn, đạo đạo như giao long gào thét, xé nứt thương khung.
Ở phía trên sóng biển giận dữ, ba bóng người đang đứng, nhìn lên bầu trời.
Mây đen xẹt qua, như sắp nuốt chửng biển cả, một bóng người kiêu hãnh đứng dưới sấm sét bất tận.
Người kia phảng phất như một đoàn không khí, không thể thấy rõ, không thể rình mò.
"Đây chính là thực lực của Thập Nhị Vương Tọa! ?" Người kia khẽ nói, mỗi chữ mỗi câu đều uẩn tàng uy năng mênh mông, dẫn tới thiên địa cộng minh.
"Hắc Nhận, Đại Kiếm, người đốn củi... thực lực của các ngươi đã tới hóa cảnh, nhưng đáng tiếc, vẫn như cũ không thể gây tổn thương cho ta mảy may, truyền đi, chỉ sợ sẽ làm tổn hại hung danh của Thập Nhị Vương Tọa."
"Là y?" Vương Khung bỗng nhiên biến sắc, người đốn củi đương nhiên là người bán thuốc lá ở bên trong Phế Thổ kia.
Hắn không ngờ được, người này vậy mà là một trong Thập Nhị Vương Tọa, nổi danh cùng với Hắc Nhận, Đại Kiếm, đồng thời đã từng cùng chiến đấu, tao ngộ đại địch.
"Quang Minh Điện còn có dạng cao thủ này!" Đại Kiếm điềm nhiên nói.
Kiếm khí quanh người y trào lên không dứt, như sông lớn mênh mông, lực lượng đáng sợ bao trùm ngàn dặm, lại không thể tới gần nam tử kia mảy may.
"Đại Kiếm! Lực lượng của ngươi có cái bóng của Thái Cổ Kiếm Môn, nhưng lại mở ra lối riêng, tự thành nhất mạch! Quả nhiên là yêu nghiệt." Người kia chỉ điểm giang sơn, cười nhẹ, quanh người nổi lên gợn sóng, Liền nghiền vỡ nát kiếm quang phụ cận.
"Quả nhiên có một chút môn đạo!" người đốn củi hơi nheo mắt lại, khẽ vỗ rìu trong tay.
Lập tức, thiên địa biến sắc, phía trên trời cao, nhật nguyệt cũng đều ảm đạm.
"Khai Thiên Chi Ý! ?" Người kia thản nhiên nói.
Lời còn chưa dứt, phía sau người này nở rộ ánh sáng vô lượng, chiếu sáng thiên địa, bao phủ đại dương mênh mông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận