Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 312

Từ nay về sau, kết cục của gã sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với Mục Cửu Ca.
Thiên đạo luân hồi, thương thiên không bỏ qua người nào.
Viêm Thế Tu nằm mơ cũng không ngờ được, sự tình làm ra ở trên người Mục Cửu Ca, lại nhanh như vậy liền báo ứng lên trên người của chính gã.
Vào lúc này, đường phố hoàn toàn tĩnh mịch.
Không ai ngờ được, vị thiếu niên trước mắt này lại can đảm như vậy, đệ tử Viêm Vương Thành cũng đều dám động, nói phế liền phế, quả thực bá đạo không có giới hạn.
"Vương huynh, ngươi đã gây ra đại họa." Mục Cửu Ca thở dài: "Ngươi đi nhanh đi, nơi này có ta gánh chịu."
"Đừng nóng vội!" Vương Khung mỉm cười nói.
Hắn nguyện ý ra mặt, có một bộ phận nguyên nhân là vì Mục Cửu Ca, còn có một bộ phận nguyên nhân là hắn thực sự không quen nhìn loại sắc mặt không ai bì nổi kia của Viêm Thế Tu, vừa nhìn liền muốn đi lên chặt gã.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì huynh trưởng của người này là bằng hữu tốt của Diệp Thiên.
Đây không phải là đang tìm chết sao?
"Bao vây tất cả, không ai được phép bỏ chạy."
Đúng lúc này, một tiếng hét to vang lên, đại quân đi tới, phong tỏa toàn bộ đường đi.
"Người Bạch Vương Thành đến rồi, bọn hắn chính là thế giao cùng với Viêm Vương Thành."
"Nghe nói thiên tài dòng chính Bạch Vương Thành - Bạch Linh Môn cũng tới, gã chính là đệ tử của Long Vũ Vương - đệ nhất cao thủ Thần Long Vệ tại Tần Hoàng Đình."
"Tên tiểu tử này chết chắc rồi."
Đám người nghị luận ầm ĩ, dùng ánh mắt thương hại lần lượt nhìn về phía Vương Khung.
Trên con đường chính của La Vương Thành, ở trước mắt bao người, đường đường là đệ tử thế gia Viêm Vương Thành lại bị ngang nhiên phế bỏ.
Loại chuyện này quả thực như là núi lở trời sập, nghe rợn cả người.
Đúng lúc này, sứ đoàn Bạch Vương Thành vừa vặn đi vào thành.
Ai cũng biết, Bạch Vương Thành cùng với Viêm Vương Thành là thế giao, cơ hồ mỗi đời đều có thông gia, bởi vậy có quan hệ cực tốt.
Gặp gỡ loại chuyện này, Bạch Vương Thành tự nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến, đại quân cũng đều tới, phong tỏa toàn bộ đường đi.
"Là ai làm?" Trong đám người, một vị thiếu niên đi ra, bộ dáng khoảng mười ba ~ mười bốn tuổi, cái đầu cũng chỉ cao đến trước ngực Vương Khung mà thôi.
Nhưng mà, vào một khắc y xuất hiện, Vương Khung lại lộ ra thần sắc kinh nghi.
"Cảnh giới Bổ Nguyên! ? Mới mười ba ~ mười bốn tuổi đã đạt tới cảnh giới Bổ Nguyên rồi?" Ánh mắt của Vương Khung ngưng lại, nhìn chằm chằm vị thiếu niên áo xanh kia.
Thiên tài hắn đã gặp qua không ít, nhưng ở cái tuổi này liền đạp vào cảnh giới Bổ Nguyên, hắn còn chưa từng gặp qua.
Phải biết rằng, cảnh giới Bổ Nguyên cũng không phải là dùng tài nguyên liền có thể chồng chất đi ra, yêu cầu cảm ngộ thiên địa biến hóa, âm dương giao thái, linh vận tự thành, trăm khiếu thông huyền.
Đây là thiên phú mà thường nhân không thể với tới.
Mạnh như Hoắc Thanh Minh cho đến nay cũng còn chưa có triệt để lĩnh ngộ cảnh giới này, nhìn như một bước ngắn, lại cách nhau khoảng cách vạn dặm.
Bằng chừng ấy tuổi, liền nhúng chàm cảnh giới Bổ Nguyên, chỉ có một loại giải thích.
"Đây là một thiên tài! ?"
"Là hắn...hành hung ở bên đường..." Viêm Thế Tu phảng phất như bắt được cọng cỏ cứu mạng, trong mắt tràn ngập sát ý, hữu khí vô lực chỉ vào Vương Khung nói.
Ánh mắt của thiếu niên áo xanh lạnh băng, khóa chặt Vương Khung.
Niên kỷ của y tuy nhỏ, nhưng khí thế cực lớn, khi y đứng ra, các quân sĩ câm như hến, trong mắt chỉ có kính sợ.
"Người Mục Vương Thành?" Thiếu niên áo xanh chú ý tới Mục Cửu Ca ở bên cạnh, nhíu mày.
"Chuyện này..." Mục Cửu Ca hơi biến sắc, vừa muốn nói chuyện.
Ầm ầm! Một cỗ khí thế đáng sợ gào thét mà lên từ trong cơ thể thiếu niên áo xanh, gió lớn phần phật, chấn động bát phương.
"Bắt lại rồi nói sau." Thiếu niên áo xanh bá đạo vô biên, cường thế đến không có bất kỳ chỗ trống phản bác nào.
Hiển nhiên, dạng thiên tài này, tự mình thêm vào hào quang, ngồi trong danh lợi, luôn như trăng sao ở trên cao, tự nhiên không kiêng kỵ gì.
"Tuổi còn nhỏ, kiêu ngạo thật lớn." Vương Khung hơi nheo mắt lại, không nhịn được cười nói.
"Ngươi dám động thủ?" Thiếu niên áo xanh lạnh lùng nói: "Như vậy trước hết đánh gãy tứ chi của ngươi."
Vừa dứt lời, y phục trên người y đột nhiên lộ ra, lộ ra lớp áo lót màu xanh lam, lân giáp lạnh lẽo sáng ngời nổi lên, cùng lúc đó, một thanh trường sóc đột nhiên xuất hiện, mũi nhọn sắc bén như lửa, lại là một kiện bảo khí đỉnh cấp.
Thiếu niên áo xanh sát cơ đại thịnh, nào giống một đứa trẻ 13, 14 tuổi?
Y quét ngang trường sóc, liền khóa chặt Vương Khung.
"Xem ra bá đạo đã quen!" Vương Khung cười lạnh.
Dạng thiếu niên thiên tài này đều có một căn bệnh chung, chính là mắt cao hơn đầu, coi trời bằng vung, dường như trên đời này chỉ có một mình bọn hắn là thiên tài, những người khác đều là đá đặt chân để bọn hắn hiển lộ rõ ràng thực lực.
"Người lớn nhà ngươi không dạy dỗ ngươi tốt, vậy ta liền không khách khí dạy dỗ thay người lớn nhà ngươi." Vương Khung cười lạnh, lắc lư Đại Uy Thiên Long Pháo trong tay.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng nói truyền đến.
Vương Khung nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy một vị nữ tử dạo bước đi tới, tư thái lả lướt vô cùng sống động, đôi mắt đẹp như sao, đôi môi son đỏ như hoa anh đào, khí chất toàn thân ngời ngời.
"Mục Thanh U! ?" Trong lòng Vương Khung khẽ động.
Vị thiên kiêu chi nữ Mục Vương Thành này chính là đại danh đỉnh đỉnh, nắm giữ một lượng lớn người ủng hộ tại Thiên Võng, thực lực càng là có một không hai quần luân.
Vương Khung đã từng gặp nàng tại Thiên Võng, chỉ có điều lần trước là nàng cải trang dung mạo, bây giờ lại là dùng diện mục thật gặp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận