Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 727

Núi non tươi đẹp, quý công tử mặc áo bào trắng lặng yên rời đi.
"Nói không chừng có một ngày trong tương lai, chúng ta sẽ còn gặp lại!" Giọng nói của thiếu niên áo vải truyền đến từ phía sau.
Quý công tử mặc áo bào trắng quay người, nhìn y.
"Hoắc Pháp Vương...ta tên là Hoắc Pháp Vương!" Thiếu niên áo vải khẽ giật mình, dưới ánh mặt trời, y lộ ra nụ cười hiểu ý.
Đây coi như là tán đồng đối với y sao?
"Lâm La Thiên...ta tên là Lâm La Thiên!"
Ầm ầm! Vào lúc này, đại não của Vương Khung nổ vang, da gà toàn thân đều nổi lên.
Hắn rốt cuộc cũng biết được, đoạn lạc ấn bí ẩn này đại biểu cho cái gì! ! !
Hoắc Pháp Vương cùng với Lâm La Thiên!
Ba ngàn năm nay, đây là hai danh hào lấp lánh nhất giữa thiên địa.
Số mệnh của hai người dây dưa, tranh đấu cả đời.
Một người danh xưng đệ nhất cường giả ba ngàn năm nay, bá thiên tuyệt địa, đi dọc theo Táng Viêm Hà, đi đến phần cuối bầu trời, trở thành truyền thuyết bất hủ.
Một người khác danh xưng là tồn tại vĩ đại nhất trong lịch sử Quang Minh Điện, tài trí kinh thiên, táng diệt đạo thống thiên hạ, đuổi tuyệt truyền thừa Linh Sơn, khai sáng kỳ công thiên cổ, đẩy vinh quang của Quang Minh Điện về hướng đỉnh phong.
Tại thời đại kia, cũng chỉ có Hoắc Pháp Vương có thể quyết tranh hơn thua cùng với Lâm La Thiên.
Đoạn lạc ấn bí ẩn này ghi chép một đoạn quá khứ không muốn để cho người biết.
Hai vị nhân vật cái thế đi ngang qua vạn cổ, vào lúc còn thiếu niên liền đã quen biết nhau.
Có lẽ, vào thời điểm kia, người nào cũng sẽ không ngờ được, nhân sinh như sóng tràn bờ của bọn hắn, còn có số mệnh khó có thể chém đứt kia từ một khắc kia trở đi liền đã bắt đầu.
"Đây chính là cường giả đệ nhất thiên hạ...thời thiếu niên..."
Vương Khung hoảng hốt, có một chút không dám tin tưởng, huyết dịch trong cơ thể dần dần sôi trào.
Đây mới thực sự là truyền kỳ.
Bất kể là Hoắc Pháp Vương, hay là Lâm La Thiên, đó cũng đều là nhân vật chỉ có ở bên trong sách vở mới có.
Ba ngàn năm nay, cả gan xưng là thiên hạ đệ nhất, đồng thời được đạt được sự thừa nhận chỉ có một mình Lâm La Thiên mà thôi.
Phóng nhãn trong đương thời, Tần Hoàng Quân Lâm Thiên Hạ, cái thế khó địch nổi, cũng không dám nói bừa là thiên hạ đệ nhất.
"Hoắc Pháp Vương...Ngôn Xuất Pháp Tùy!" Vương Khung thán phục.
Chẳng trách cái tên này lại chói lọi trong tuế nguyệt, uy chấn cổ kim tương lai.
Vào thời điểm còn trẻ liền triển lộ ra phong mang khiến cho thường nhân tuyệt vọng, Ngôn Xuất Pháp Tùy, loại năng lực này có thể xưng là nghịch thiên.
Ba ngàn năm nay, chỉ sợ cũng chỉ có Hoắc Pháp Vương là xứng đáng với dạng năng lực này.
"Tên tiểu tử kia đi rồi?" Bên trong quang ảnh, đồng bạn mặt sẹo đi tới.
"Ta có một loại cảm giác, sẽ còn có một ngày gặp nhau." Lâm La Thiên nhìn phương hướng Hoắc Pháp Vương đi xa, cười nói.
"Tam ca, mau đến nhìn!" Đúng lúc này, một tiếng kêu gào truyền đến từ chỗ xa.
Lâm La Thiên cùng với đồng bạn mặt sẹo nhìn nhau, theo tiếng đi tới.
Nguyên bản, ở bên trong khe hở mà Chân Long Huyết xông ra, một thân ảnh màu trắng sữa chui ra, tròn vo, béo mập, đôi lỗ tai rũ ở trên đầu.
"Chó con! ?" Lâm La Thiên khẽ giật mình, y nắm đuôi của chó con, trực tiếp lôi ra từ trong mặt đất.
"Ngươi mới là chó con? Cả nhà ngươi mới là chó con, lão tử là lừa...là lừa!" Chó con bộ dáng con lừa giương nanh múa vuốt ở bên trong không trung.
Lâm La Thiên chấn kinh, vội vàng buông tay.
Chó con trước mặt này...không, con lừa con ở trước mặt này vậy mà lại nói chuyện?
"Thật là bại gia, Chân Long khí tốt như vậy mà liền tản mất như thế...con bà nó..." Lừa con mắng to một tiếng, hung tợn trừng mắt nhìn Lâm La Thiên.
"Thứ bại gia, đừng để cho lão tử gặp lại ngươi." Lừa con tức giận mắng.
Lời còn chưa dứt, nó liền hoá thành một luồng khói vọt ra ngoài, biến mất không thấy.
"Con bà nó...con chó kia...không…là lừa đang chửi đổng?" Đám người hoảng hốt, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, nhất thời cũng đều không kịp phản ứng.
"Tam ca, mau nhìn!" Đúng lúc này, có người kêu lên.
Lâm La Thiên cúi đầu xem xét, bên trong hố đất lại có một nửa tấm bia đá lộ ra.
"Móc ra!" Đám người động thủ, đào bia đá ra.
Ở trên tấm bia đá này khắc văn tự cùng với phù văn cực kỳ cổ lão, người nào cũng không biết, tấm bia cũ lốm đốm ghi lại sự thăng trầm của năm tháng, không biết đã được tẩy lễ trong thời gian bao lâu.
"Đây là thứ đồ gì?" Có người hỏi.
Lâm La Thiên lắc đầu, chỉ thấy trên cùng bia cổ có một đạo ấn ký kỳ dị, phảng phất như ba vầng thái dương.
Trong đó có một luồng ánh sáng lấp lánh, vậy mà nổi lên hào quang óng ánh ở dưới bàn tay y chạm vào.
"Đây là dị bảo? Trong lòng đất thôn làng chúng ta vậy mà cất giấu loại dị bảo này, có lẽ là phúc phận của tiền bối." Một vị đồng bạn khẽ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận