Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 540

Y biết, người có thể có được năng lực quỷ thần khó lường như này tuyệt đối có lai lịch to lớn, nam nhân trước mắt này nhất định có bối cảnh kinh người, bằng không mà nói, cũng không có khả năng dám ở trước mặt mọi người công nhiên khiêu khích Quang Minh Học Cung.
Nghĩ tới đây, Cung Bát Lưu ưỡn ngực, thần sắc càng trở nên cung kính.
"Đại nhân...tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm, còn xin ngài..."
"Bát ca, sao ngươi lại nói như vậy với dạng cuồng đồ..."
Cung Bát Lưu còn chưa nói hết lời, Cung Cửu Cực liền lớn tiếng kêu la, nguyên bản gã còn cho rằng vị Bát ca này có thể ra mặt cho gã, nhưng gã đã đánh giá thấp thực lực của Vương Khung, đối phương biến thái đến mức vậy mà chỉ cần một bàn tay liền có thể trấn áp Cung Bát Lưu.
Chuyện này khiến cho Cung Cửu Cực thêm mấy phần chấn kinh và biệt khuất, cừu hận trong lòng càng sâu thêm ba phần.
Gã cho rằng là đã có thể trả thù, ai có thể ngờ được, Bát ca của chính mình vậy mà cúi đầu, hơn nữa tư thái còn thấp như vậy, quỳ rạp nịnh nọt nhận tội, chuyện này khiến cho gã làm sao có thể chịu được?
Coi như đánh không lại, nhưng tôn nghiêm của Cung gia, uy danh của Quang Minh Học Cung cũng không cho phép quỳ lạy nịnh nọt như vậy, đây quả thực là vô cùng nhục nhã, ruồng bỏ tổ tiên.
"Cái thứ ngu xuẩn nhà ngươi, câm miệng cho ta."
Cung gia bọn hắn làm sao lại sinh ra dạng ngu xuẩn như thế này? Thực lực cách xa như thế này coi như là mù lòa cũng đều có thể nhìn ra được, người ta dám gióng trống khua chiêng như vậy vả vào mặt ngươi, khẳng định là có chỗ ỷ lại, ở trong loại tình huống này còn dám phách lối, quả thực là ngu như lợn.
Mấu chốt nhất là, Cung Bát Lưu thu hoạch đến lợi ích cực kỳ lớn, ở dưới tình hình như thế, y càng phải giữ gìn Vương Khung, làm sao dám không cung kính đối với hắn?
Thật sự không biết rõ tổ tiên đã phạm phải tội nghiệt nào, vậy mà sinh ra con cháu vụng về như vậy, hơn nữa còn là huynh đệ đồng tộc với y, quả thực mất mặt.
Nếu như giao Cung gia vào trong tay của hạng người này, chỉ sợ không đến hai đời liền sẽ tiêu tùng.
"Bát ca, ngươi đã thay đổi!" Cung Cửu Cực buột miệng thốt lên, có một chút không thể lý giải.
"Thay đổi con mẹ ngươi!"
Cung Bát Lưu nghiêm nghị quát, lập tức ngước nhìn Vương Khung nói: "Còn xin đại nhân thứ lỗi, vị đệ đệ ngu xuẩn này của ta từ nhỏ đầu óc liền không quá thông minh."
"Bát ca...ngươi không phải đã từng nói, đệ tử Cung gia chúng ta chỉ có đứng chết, không có quỳ sống..."
"Nói nhảm, ngươi quả nhiên còn quá trẻ tuổi, quả thực không biết biến báo, không biết rằng có đôi khi thay đổi tư thế, thay đổi góc độ, sẽ nhìn thấy phong cảnh không giống, đó mới là bản chất của thế giới..."
"Người tu hành chúng ta lại càng phải như vậy, đừng có câu nệ đối với khuôn sáo thế tục, phải biết cách biến hóa góc độ..."
Cung Bát Lưu khẳng khái giảng giải, nói năng có khí phách, mỗi chữ mỗi câu như hoa sen vàng, phảng phất như đang trình bày đại đạo thế gian, chí lý tu hành.
Một số đệ tử Quang Minh Học Cung kia nghe đến trợn mắt hốc mồm, quay mặt nhìn nhau.
Bọn hắn từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy người nào nói về quỳ xuống đến siêu phàm thoát tục như vậy.
"Nhân tài!" Vương Khung cũng không khỏi lộ ra thần sắc cổ quái, cảm thán từ trong đáy lòng.
Hắn không thể không thừa nhận, chỉ đơn thuần về mặt dày, ranh giới thấp, kẻ Cung Bát Lưu này đã triệt để vượt qua hắn.
Người tài giỏi như thế nhất định có thể phát dương quang đại cho Bổ Thiên Công Hội bọn hắn.
"Đứng lên đi!"
Vương Khung ngoắc ngón tay, Cung Bát Lưu miễn cưỡng đứng dậy.
"Đại nhân, thực lực của ngài hiếm thấy trong cùng thế hệ, không biết được..." Cung Bát Lưu muốn nói lại thôi, hỏi về lai lịch của Vương Khung.
"Ta tu đạo tại Linh Sơn, không hỏi thế tục, gần đây vừa mới ra ngoài đi dạo." Vương Khung nói bậy.
Cung Bát Lưu lộ ra thần sắc hiểu rõ, quả nhiên giống tám ~ chín phần mười so với suy đoán của y, dạng cao thủ như này nếu như không phải bế quan khổ tu, làm sao sẽ vô danh như vậy.
Những cao thủ nổi danh trong thế hệ trẻ tuổi, y cơ hồ đều biết.
"Dùng thực lực của đại nhân, nhất định có thể dương danh thiên hạ ở trong thời gian ngắn nhất."
"Lúc này liền có một cọc đại cơ duyên." Cung Bát Lưu nhỏ giọng nói.
"Cơ duyên gì?" Trong lòng Vương Khung khẽ động, hỏi.
"Một năm trước, cái thiên hạ này sinh ra một vị hung đồ, phát rồ, chẳng những đánh giết không ít đệ tử Quang Minh Điện cùng với đệ tử Quang Minh Học Cung, còn đào mộ tổ của bọn hắn."
"Cái gì?" Vương Khung lấy làm kinh hãi, ngược lại là không ngờ được, trừ hắn ra, thế mà có người còn muốn vô pháp vô thiên hơn hắn.
"Phách lối như vậy?"
"Còn không phải sao? Người kia quả thực chính là người điên, đã đào mấy phần mộ tổ sư của Quang Minh Điện, nghe nói ngay cả mộ phần phó chưởng giáo bảy đời trước cũng đều bị đào móc, hiện nay Đội Chấp Pháp Quang Minh đã bày ra thiên la địa võng, bức y đến tuyệt cảnh."
Nói đến đây, Cung Bát Lưu nở nụ cười thần bí: "Trên người của tên cuồng đồ kia chính là có không ít bảo vật, nếu như đại nhân có thể bắt được, không nói đến dương danh thiên hạ, liền nhất định có thể thu được không ít tốt chỗ."
"Rốt cuộc là ai?" Vương Khung càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, vô thức hỏi.
"La Thanh Nguyên!"
Một năm trước, sau khi Sơ Vương Tế kết thúc, hung đồ lớn nhất - Vương Khung nhất chiến thành danh, từ đó liều mạng nơi chân trời, không có tung tích gì nữa.
Cố nhân bên cạnh hắn, cũng suy tàn từ đó, chết thì chết, trốn thì trốn.
Về phần La Thanh Nguyên, bởi vì quan hệ với La Vương Thành, ngược lại là không có lọt vào thanh toán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận