Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 851

Những người này cắn răng một cái, giậm chân một cái, lựa chọn thanh toán tiền lãi kếch xù.
Đối với kẻ này, Vương Khung chỉ có cười lạnh.
Trong nội tâm của hắn đã lặng lẽ coi những người này như dê béo chờ ở bên trong hàng thịt, cho dù chết cũng đừng hòng trốn thoát khỏi ma chưởng của hắn, nửa đời sau cũng đều phải làm công cho hắn!
"Đệ tử Thần Hỏa Sơn thật sự có tiền, vậy mà trực tiếp dâng lên hai kiện kỳ vật!"
Một đoạn gỗ Long Lân, một viên Sí Quang Châu, đều là kỳ vật hiếm có, có thể dung nhập vào bên trong Viêm Binh, đề thăng uy lực.
Hai kiện kỳ vật này đều là do Tiêu Tương Linh của Thần Hỏa Sơn dâng lên.
Phải biết rằng, đối với Chi Phối Giả mà nói, chỉ cần nhục thân có thể thừa nhận được, Viêm Binh dung hợp càng nhiều kỳ vật, uy lực cũng liền sẽ càng lớn.
Giống như Nghịch Lôi Long Nha của Vương Khung, luận phẩm chất đã vượt qua Viêm Binh bình thường, vẻn vẹn chỉ mới sinh ra cũng đã dung hợp 12 kiện kỳ vật.
Vượt xa các Chi Phối Giả mới tấn thăng khác.
Ngoại trừ hai kiện kỳ vật, lần này vào ở Động Vũ Khư, Vương Khung còn thu hoạch được một lượng lớn Hoàng Thiên Ngọc Đạo, thiên tài địa bảo, linh đan dược tề, bảo khí chiến đấu...liền ngay cả Huyền Binh cũng đều có.
Nhưng ở trên người Vương Khung ngoại trừ Hắc Long Đao, Nghịch Lôi Long Nha, còn có Nguyên Khí Trì, Chấn Thiên Bổng cùng với Giang Sơn Cổ Tỉnh. Huyền Binh bình thường căn bản không lọt vào pháp nhãn của hắn.
Nhưng những bảo vật này đã làm cho tài phú trên người Vương Khung tăng mấy lần trong giây lát, có thể nói là tài đại khí thô.
"Tiểu Minh, ngươi hãy đi tìm thương xã, còn có viện nghiên cứu, giúp ta thu mua kỳ vật, tiền tài không là vấn đề, chỉ cần có, bao nhiêu tiền cũng đều không cần tiếc."
Hiện nay Vương Khung tài đại khí thô, căn bản không sợ tốn tiền.
Nói cho cùng thực lực của bản thân mới là căn bản, kỳ vật mặc dù trân quý, nhưng dựa vào nội tình của thương xã, còn có viện nghiên cứu hẳn là cũng có tồn kho.
Nghịch Lôi Long Nha của Vương Khung còn xa xa chưa đạt tới cực hạn, dung hợp càng nhiều kỳ vật, thực lực của hắn cũng sẽ càng mạnh.
"Tên tiểu tử này cầm một khối đá hỏng, hết lần này tới lần khác lại nói đó là bảo bối, có thể dùng để gán nợ." Minh Hạo Nhiên mang theo một thiếu niên gầy như khỉ đi đến, trực tiếp ném ở trước mặt Vương Khung.
Trên người thiếu niên kia có không ít vết thương, hai tay nắm thật chặt một khối đá đen, ôm trong ngực, trong ánh mắt sợ hãi mơ hồ có một tia quật cường.
"Ừm?" Vương Khung nhìn lướt qua, cũng không hề để ý.
Nhưng lúc hắn trông thấy trên khối đá kia có một chút ấn văn mơ hồ, đầu "ông" Một cái nổ tung.
Loại ấn văn kỳ dị này, hắn đã từng nhìn thấy ở bên trong thời không huyễn tượng tại Chân Không Gia Hương.
"Diệt Hỏa Vương Tử! ?"
Ấn văn thần bí kia đại biểu cho một đoạn tuế nguyệt khủng bố bị phủ bụi.
Đoạn tuế nguyệt này chưa từng được ghi chép ở bên trong lịch sử nhân loại.
Ai cũng không biết, nền văn minh yêu thú đã từng huy hoàng cực hạn vào thời gian sau cùng, đã tạo ra được một con quái vật đáng sợ, đủ để hủy diệt văn minh nhân loại, chôn vùi hệ thống tu hành Hỏa Chủng.
Diệt Hỏa Vương Tử, đó là sinh linh được sáng tạo ra từ vật chất thần bí có thể khắc chế yên diệt Hỏa Chủng trước nay chưa từng có.
Ba ngàn năm trước, Diệt Hỏa Vương Tử hoành không xuất thế.
Lực lượng của nó đủ khiến cho tất cả Hỏa Chủng đều mất đi quang mang, dạng cự đầu thượng cổ mạnh như Vô Sinh Lão Mẫu, ở trước mặt con quái vật này, ngay cả một chiêu cũng đều không ngăn cản nổi.
Nếu như không phải có nam nhân kia, nhân loại có lẽ đã sớm tiêu vong, không còn tồn tại.
Lâm La Thiên, ba cường giả đệ nhất thiên hạ ngàn năm nay kia, y vẫn chưa giải quyết triệt để tai hoạ ngầm.
Diệt Hỏa Vương Tử, bất hủ bất diệt!
Bản thân nó chính là luân hồi.
Vương Khung biết rõ, vào một ngày nào đó, con quái vật kia sẽ lại trở về một lần nữa, đến thời điểm đó, thiên hạ đã không còn có Lâm La Thiên.
Những mảnh vụn trong thời không huyễn tượng ngày hôm đó kéo dài như một cơn ác mộng.
Cho dù cách xa thời gian vạn cổ, nhưng loại áp bách tầng thứ sinh mệnh khi vẫn khiến cho hắn không thể nào quên.
Vào lúc nhìn thấy ấn văn trên khối đá đen kia, nỗi sợ hãi trong xương cốt của Vương Khung dần dần khôi phục.
"Tiểu tử, ngươi có phải cho rằng ta chưa bao giờ nhìn thấy đồ tốt?" Minh Hạo Nhiên khinh bỉ nói.
Cầm một khối đá hỏng liền muốn lừa gạt người khác?
"Đây không phải là khối đá hỏng!" Thiếu niên gầy yếu siết chặt tay, cắn răng nói.
"Ở đâu ra?" Vương Khung trầm giọng hỏi.
Thiếu niên gầy yếu ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của Vương Khung, trong lòng run lên, chợt chán nản nói: "Dùng mệnh của toàn tộc đổi được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận