Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 709

"Diệp Mặc sao? Thật sự là năng lực kì lạ!"
Đúng lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến từ chỗ xa.
Diệp Mặc ngưng ánh mắt lại, chỉ thấy một vị thanh niên đi về phía y, mây trôi nước chảy, dường như hòa làm một thể cùng với mảnh thiên địa này.
Dạng cảm giác kì lạ này, liền coi như là ở trên người Vương Khung, y cũng đều chưa từng cảm nhận được.
"Xuyên Việt Giả! ! ?"
"Diệp Vương...ngươi có tư cách trở thành đồng bạn của ta, hãy gia nhập với chúng ta nhé?" Xuyên Việt Giả khẽ mỉm cười, phát ra lời mời chân thành đối với Diệp Mặc! ! !
Xuyên Việt Giả!
Diệp Mặc đã từng không chỉ một lần nghe Vương Khung đề cập đến cái tên này.
Ngoại trừ vị truyền nhân Quang Minh Điện Diệp Vô Thiên cao cao tại thượng, danh xưng mạnh nhất kia, làm cho Vương Khung kiêng kị nhất chính là người này.
Y quá mức thần bí, sâu như vực thẳm, như ẩn trong sương mù, không thể thấy rõ một tia gợn sóng.
Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, Vương Khung liền kết luận, ở trong tương lai không lâu, hắn tất nhiên sẽ sinh ra cực sâu nhân quả cùng với người này, tâm niệm vướng bận, không thể xóa nhòa.
Lúc này, Xuyên Việt Giả vậy mà phát ra lời mời đối với Diệp Mặc! ?
"Không!" Diệp Mặc lắc đầu, cự tuyệt không chút suy nghĩ, tâm lý của y vĩnh viễn đều chỉ có một mình Vương Khung mà thôi.
Ngoài ra, thiên địa vạn vật đối với y mà nói cũng đều như mây khói, có thể tùy ý bỏ qua.
Nếu như không có Vương Khung, y chỉ là một nô bộc ngơ ngơ ngác ngác, đần độn không chịu nổi, thậm chí cũng đều không thể sống tới hiện tại.
Làm sao có thể giống như hiện nay, uy danh ở bên ngoài, chấn nhiếp các phương, chiếm được danh hào Diệp Vương?
"Nằm ở bên trong dự kiến!" Xuyên Việt Giả khẽ cười nói.
"Nhưng...có lẽ có một ngày, ngươi sẽ thay đổi chủ ý."
Diệp Mặc trầm mặc không nói, bình tĩnh đến giống như một đầm nước đọng, ánh mắt vẫn như cũ kiên định như núi xanh khó lay.
Xuyên Việt Giả như gió xuân ấm áp, lộ ra bộ dáng đã tính kỹ từ trước.
"Ta rất vừa ý với năng lực của ngươi, trong tương lai không lâu, ngươi sẽ trở thành đồng bạn của ta." Xuyên Việt Giả nói một lần nữa, giọng nói của t tràn ngập mê hoặc, phảng phất như đang nói về tương lai sắp trở thành hiện thực.
"Sẽ không!" Diệp Mặc thản nhiên nói.
"Sẽ không sao?" Xuyên Việt Giả cười: "Ta có một vị đồng bạn, y nhìn ra được một góc tương lai..."
"Liên quan tới Đồ Phu!"
Cái tên kia giống như mang theo ma lực vô tận khiến cho Diệp Mặc luôn bình tĩnh biến sắc trong giây lát.
Thiên hạ rộng lớn, có thể khiến y để ý chỉ có Vương Khung.
"Cái gì?"
"Quần long vô thủ, thần chiến với thiên!" Xuyên Việt Giả khẽ mở miệng, phun ra tám chữ.
"Có ý tứ gì?" Diệp Mặc nhăn mày lại, trầm giọng nói.
"Công danh đã lâu, thiên vận hàng tân nhân...thế nhân ngu muội, lại không biết cho dù là nhân kiệt cái thế cũng là lớn lên từ kẻ yếu nhất..." Xuyên Việt Giả ung dung thở dài.
Hắn nhìn lấy Diệp Mặc, trong mắt lóe lên một tia dị sắc.
"Đồ thần, Bổ Thiên...hiện tại xem ra cũng không đáng chú ý...ai có thể biết được bộ dáng của bọn hắn sau này là như thế nào?"
"Ngươi đang nói..." Ánh mắt của Diệp Mặc hơi trầm xuống.
"Muốn trách thì phải trách chủ nhân của ngươi có thủ đoạn quá mạnh, tụ tập long hổ sau lưng, đại hung giáng lâm, thiên hạ rung chuyển, một khi thoát ly chưởng khống, long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng..."
Xuyên Việt Giả cười vang, liếc mắt nhìn Diệp Mặc, xoay người rời đi.
"Diệp Vương? Chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Dứt lời, thân hình của Xuyên Việt Giả giống như không khí, tiêu tán không thấy.
"Tỏ vẻ thần bí!" Diệp Mặc thần sắc không động, cũng không tin tưởng.
Y quay người cất bước, dần dần tiêu thất ở bên trong cát vàng đầy trời.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đại địa nứt ra, từng đầu Tham Thú chui ra từ lòng đất, tham ăn thi thể khắp nơi.
"Những nhân loại này thực sự đáng sợ, mới tiến vào nơi này bao lâu? Thực lực quả thực đã biến hoá nghiêng trời lệch đất..."
"Đặc biệt là thiếu niên kia? Quả thực như ma..."
Hai đầu Tham Thú vừa ăn, vừa trò chuyện với nhau, đề cập đến Diệp Mặc, bên trong con ngươi màu đỏ tươi tràn ngập kiêng kị cùng với sợ hãi.
"Nhưng so với nhân loại trong tổ địa kia dường như còn kém một bậc."
Lời nói rơi xuống, hai đầu Tham Thú đột nhiên ngừng lại.
"Đừng có nói bừa, nghe nói nhân loại kia có lai lịch phi phàm, mang theo chỉ dụ của Quang Minh Điện, dường như muốn lấy đi thứ gì từ tổ địa." Một đầu trong đó Tham Thú nói.
"Quang Minh Điện? Đó không phải là thánh địa chí cao của nhân loại sao? Làm sao lại dây dưa cùng với tộc ta?" Tham Thú bên cạnh ngạc nhiên nói.
"Nhân loại dối trá, so với chúng ta còn muốn tham lam hơn...nghe nói người này thần thông đại thành? Muốn mang huyết mạch tộc ta rời khỏi nơi đây, đồng thời còn muốn săn giết những nhân loại khác..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận