Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 159

"Toàn bộ giải tán!"
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét to vang vọng trên bầu trời Võ Viện.
Lũng Xích Mi cất bước đi tới, khí thế đáng sợ như cuồng phong càn quét, trấn áp bát phương.
Vân Chiếu Quân bị đánh chết tươi, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không ra mặt liền sẽ không thể nói nổi, ở phía Vân gia cũng không tiện bàn giao.
"Là đại chấp giáo! ?"
"Đi nhanh lên, chớ để dính vào rắc rối!"
Đám người nhìn thấy người tới, lần lượt tránh lui, trong nháy mắt, ở phía trước chỗ ở của Vương Khung, ngoại trừ một mảnh hỗn độn, chỉ còn lại mấy người trong cuộc.
"Ngũ Ngục Đại Ma! ? Hảo thủ đoạn!" Lũng Xích Mi nhìn về phía Minh Hạo Nhiên, trầm giọng nói.
Y không ngờ được, đệ tử mới tiến vào ba đại viện, trên người lại cất giấu tiềm lực đáng sợ như vậy.
Tuy nói Minh Hạo Nhiên có thể chém giết Vân Chiếu Quân là bởi vì xuất kỳ bất ý, lại thêm năng lực của y vừa vặn khắc chế Vân Chiếu Quân, nhưng hung hiểm ở bên trong vẫn y như cũ không phải là dùng hai từ may mắn đơn giản là liền có thể giải thích.
Thiên hữu ngũ tặc, gặp chi người hưng. Vạn vật hoá sinh, nhất niệm sinh diệt!
Năng lực của Minh Hạo Nhiên đạt đến trình độ có thể khống chế ý nghĩ của mình, khống chế ngũ tượng, mặc dù còn rất thô thiển, nhưng tương lai của y đã được chú định là không thể lường trước được.
Vương Khung có thể nhìn thấy điều này.
Lũng Xích Mi tự nhiên cũng nhìn ra được.
"Trẻ tuổi nhuệ khí, sắc bén không tả nổi!" Lũng Xích Mi không khỏi khen.
Đột nhiên, ánh mắt y biến đổi, sát phạt kinh thế, đè về hướng Vương Khung.
"Người trẻ tuổi, sát tính của ngươi quá nặng, ở bên trong Quang Minh Học Cung, xúi giục giết người, chuyện này là trọng tội."
Uy áp kinh khủng như cửu trọng phù vân, mênh mông nhân gian, hung hăng áp bách tới.
Sắc mặt của Vương Khung đột biến, chỉ cảm thấy thân thể bị một bàn tay lớn cầm thật chặt.
Cho dù thiên phú của hắn tuyệt cường, nhưng cảnh giới quá thấp, ở trước mặt cao thủ cảnh giới Linh Lô, quả thực có thể bỏ qua không tính.
"Thần tượng!" Minh Hạo Nhiên rống to, kéo lấy thân thể bị trọng thương, lảo đảo một cái, ngăn ở trước người Vương Khung.
Lập tức, uy áp kinh khủng trực tiếp trấn áp y trên mặt đất, gắt gao không thể động đậy.
"Người là ta giết, chuyện này không liên quan tới hắn." Minh Hạo Nhiên cắn răng nói.
Y chém giết Vân Chiếu Quân, ngọn núi đè nén trong nội tâm đã tiêu trừ, vào giờ phút này, mở mày mở mặt, ý niệm thông suốt, một cỗ hào khí tỏa ra, y ngăn ở phía trước, cho dù bỏ mình cũng không thể để bất luận kẻ nào gây bất lợi cho Vương Khung.
"Ngược lại là trọng tình trọng nghĩa!" Lũng Xích Mi hờ hững nói.
"Ngươi dám động đến hắn! ?"
Đột nhiên, một âm thanh thật lớn truyền đến, như thiên lôi cuồn cuộn, từ xa đến gần.
Kỷ Nguyên Thần ánh mắt lạnh lùng, cất bước đi tới, toàn thân tản ra chiến ý nồng đậm.
"Lũng Xích Mi, hai người bọn hắn là hi vọng của Xích Long Thành chúng ta, ngươi không nên ép ta ra tay." Kỷ Nguyên Thần lạnh lùng nói.
Lũng Xích Mi liếc nhìn, thản nhiên nói: "Thật là không phóng khoáng."
Nói xong, y đưa tay một chỉ, đánh vào mi tâm của Minh Hạo Nhiên, chợt quay người cất bước, phiêu nhiên rời đi.
Minh Hạo Nhiên hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy một cỗ tin tức bàng bạc nổ tung ở trong đầu.
Những tin tức kia như hồng lưu nhấp nhô, cuối cùng hoá thành bốn chữ lớn giống như mặt trời lơ lửng, toả sáng.
Thần Ma Cửu Niệm! ?
Minh Hạo Nhiên chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, hai mắt sung huyết, ngay sau đó rên lên một tiếng, trực tiếp ngất đi.
"Tiểu Minh!" Vương Khung hơi biến sắc, bước tới kiểm tra.
"Y không có việc gì!" Kỷ Nguyên Thần nhìn thoáng qua, liền phát giác ra dị dạng, lộ ra ánh mắt cổ quái, nhìn về phía phương hướng Lũng Xích Mi tiêu thất.
"Thật là gặp quỷ, lão Lũng hôm nay làm sao lại hào phóng như vậy, thể hồ quán đỉnh sao?"
Dùng tu vi của Kỷ Nguyên Thần tự nhiên nhìn ra được, một chỉ vừa rồi kia của Lũng Xích Mi là ý niệm truyền pháp, huyền diệu vào bản tâm.
Cái gọi là pháp không truyền qua tai, dùng tâm ấn tâm, thần thông tương truyền, đây cũng là bí thuật truyền công cổ lão.
"Khí tức của y sao lại yếu ớt như thế?" Vương Khung không nhịn được nói.
Kỷ Nguyên Thần cười: "Tiểu tử, y đã nhặt được đại tiện nghi, chờ xem, sau khi tỉnh lại, y sẽ trở nên phi phàm."
Lũng Xích Mi là nhân vật bậc nào, dùng loại phương pháp này truyền công, công pháp truyền lại nhất định bất phàm, cộng thêm thiên phú cùng với năng lực của Minh Hạo Nhiên, thành tựu sau này là không thể đoán trước.
"Tiểu tử ngươi thật là khí vận nghịch thiên, loại tư chất này cũng có thể thu nạp ở bên người." Kỷ Nguyên Thần không khỏi cảm thán.
Thời đại này chính là không bao giờ thiếu thiên tài.
Nhưng khi một nhóm thiên tài tập hợp lại với nhau và tất cả đều tuân theo mệnh lệnh của một người thì thật là khủng khiếp.
Thật giống như Thập Nhị Vương Tọa năm đó, quả thực phá vỡ thời đại, dẫn dắt sóng trào.
"Bởi vì ta phúc hậu!" Vương Khung nhếch miệng cười nói.
Kỷ Nguyên Thần lườm hắn một cái, đứng dậy liền đi.
Y phát hiện ra, tên tiểu tử này là thật sự không thể khen, cho hắn một cái thang, hắn có thể trực tiếp dỡ nhà.
Ý cười trên mặt Vương Khung càng đậm, sự tình Hắc Thuỷ Long Cung cũng coi như có một cái kết thúc.
Uy thế của hắn ở bên trong ba đại viện càng thêm như mặt trời ban trưa, đại thế đã thành, không ai có thể kháng.
Vương Khung xách theo Minh Hạo Nhiên, quay người đi vào chỗ ở.
La béo nhếch miệng, có một chút hoảng hốt.
"Tiểu Minh càng ngày càng mạnh, so sánh cùng với thời điểm vừa mới tiến vào Quang Minh Học Cung, quả thực tưởng như hai người."
Trận chiến vừa rồi kia mang lại cho gã béo rung động quá lớn.
Càng trọng yếu hơn là, thủ đoạn của Vương Khung làm cho gã cũng vô cùng kinh hãi, dẫn dắt tiết tấu, chuyển hướng gió, lấy thế đè người, cuối cùng thay đổi đầu thương, để cho Minh Hạo Nhiên chiến một trận định càn khôn, bịt miệng của tất cả mọi người, phiêu hốt vận chuyển, bạo lực trực kích, nhân tâm cũng đều bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận