Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 572

"Đến thời điểm đó...mới là hình thái chân chính của loại nguyên khí này, mà người kia cũng sẽ tìm được con đường của mình, nắm giữ tư chất đăng lâm tuyệt đỉnh..."
Giọng nói của Vương Khung trở nên mờ mịt không linh, cũng không có điên cuồng vô lại giống như ngày thường, như thiên như đạo, lộ ra thần bí cùng với khó dò.
"Ngươi càng lúc càng giống một tên thần côn..." Thất Hoàng Tử không nhịn được nói.
"Ngươi có muốn thử một chút không? Thứ này chính là rất bổ." Khoé miệng của Vương Khung hơi nâng lên, lộ ra một nụ cười "thiện ý".
Thất Hoàng Tử không khỏi líu lưỡi, chỉ cảm thấy nụ cười của Vương Khung khiến cho gã tê cả da đầu, dung hợp loại lực lượng này, sinh tử liền chịu ước chế.
Thân là hoàng tử, gã làm sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh?
Cho dù là lực lượng mạnh hơn nữa cũng không đáng truy đuổi đến như thế, một chút lý trí ấy gã là vẫn phải có.
"Ngươi không có khí phách chiến thắng hết thảy, khai phá hoang vu." Vương Khung cười một tiếng.
"Không cần kích ta, ta không cần! Thứ này như là đi dây trên vách núi, sơ sẩy một cái liền sẽ thịt nát xương tan, chỉ có còn sống mới có tương lai cùng với hi vọng."
Đầu óc của Thất Hoàng Tử rất là thanh tỉnh, thân là hoàng tử, thứ gã nhìn thấy vĩnh viễn không phải là lợi ích trước mắt, mà là tương lai lâu dài.
"Ngươi nói cũng đúng, nhưng đại thành tựu tất có đại kiếp số, nếu như thật sự có người có thể thoát khỏi sự chưởng khống của Nguyên Khí Trì, đó sẽ chính là một bước lên trời chân chính."
Từ khi Vương Khung tu luyện đến nay, hắn đã trải qua vô số kiếp số, tâm cảnh đã bất đồng, lĩnh ngộ ra rất nhiều đồ vật mới.
Ở trong mắt của hắn, Nguyên Khí Trì nhìn như đeo lên gông xiềng cho đám người, nhưng cũng giao phó hi vọng, người người cũng đều có thể siêu thoát.
Cung Bát Lưu, Viêm Thế Minh, Hồng Thần...những người này đều có hi vọng siêu thoát, triệt để nắm giữ vận mệnh của mình, thoát ly khỏi sự chưởng khống của Nguyên Khí Trì.
Chỉ là một bước này nhìn như gần trong gang tấc, nhưng lại có cách trở thiên nhân, được hay không được, đều tuỳ thuộc vào chính mình.
"Ta bất đồng cùng với ngươi, ngươi là tiến bộ dũng mãnh, quét ngang hết thảy, ta thì thích làm từng bước, chầm chậm trưởng thành..." Thất Hoàng Tử nhếch miệng cười một tiếng.
Vương Khung lắc đầu nói: "Ta cá rằng, ngươi đi ra ngoài tùy tiện tìm một người nói ngươi là hoàng tử đương triều, đoán chừng cũng đều không có ai tin tưởng."
"Cũng giống như ngươi, nếu đổi thành người khác, nếu nói câu nói này chính là sẽ mất đầu." Thất Hoàng Tử cười nói.
Ánh mắt của gã không hề chớp nhìn chằm chằm Nguyên Khí Trì: "Món bảo vật này không giống như bình thường, vận dụng hợp lý sẽ chính là một kiện đại sát khí..."
Thất Hoàng Tử dường như có lời muốn nói, theo gã thì năng lực của Nguyên Khí Trì thực sự rất đáng sợ, ban cho lực lượng, chưởng khống sinh tử, nếu vận dụng hợp lý, sẽ có không biết bao nhiêu thiên tài cao thủ đều sẽ thuộc về dưới trướng của hắn.
Mấu chốt nhất là thế tử Thiên Vũ Vương cũng đã dung hợp loại lực lượng này, kể từ đó...
Nghĩ tới đây, Thất Hoàng Tử liền có phần kích động, gã dường như đã thấy một kế hoạch to lớn.
"Ngươi đã suy nghĩ nhiều..." Vương Khung lắc đầu.
Nguyên Khí Trì sẽ không giam cầm lòng người, chỉ có chân chính sinh ra uy hiếp đối với Bổ Thiên Công Hội, sinh lòng sát ý đối với nó, Nguyên Khí Trì mới có thể hiển lộ ra năng lực thao túng sinh tử của mình.
Về phần vị thế tử Thiên Vũ Vương kia, Vương Khung ngược lại là cảm thấy sẽ không dễ dàng khống chế như vậy, hắn mơ hồ cảm giác được, người kia có lẽ sẽ trở thành vị siêu thoát giả thứ nhất.
"Bất kể như thế nào, chúng ta đều là người trên một chiếc thuyền, chuyện này ngươi nhất định phải giúp ta."
Cuối cùng, Thất Hoàng Tử nói như vậy, gã không phải là dùng thân phận hoàng tử, mà là dùng lập trường bằng hữu phát ra thỉnh cầu.
"Được rồi!" Vương Khung đứng dậy, nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ thản nhiên nói: "Như vậy liền..."
"Tiến vào Đế Đô!"
Trên con đường cổ kính, dòng người tập nập!
Đông Ly Đạo, đây là con đường duy nhất đi đến Đế Đô, lúc này, ở bên trong một cỗ xe ngựa không đáng chú ý, hương trà thoang thoảng, làm dịu tâm thần.
"Hư Tâm Luyện Thần Hương chính là một trong mười loại hương nổi tiếng do Thương Xã tung ra, một bó này liền cần ba ngàn cân Hoàng Thiên Ngọc Đạo, quả thực có chút đắt." Vương Khung ngửi ngửi kỳ hương, không nhịn được nói.
Hư Tâm Luyện Thần Hương quả thật có công hiệu làm lớn mạnh thần hồn, uẩn dưỡng huyết khí, người bình thường đốt hương ngày đêm, sẽ có tỉ lệ rất lớn có thể ngưng tụ Hỏa Chủng, thức tỉnh năng lực, nhưng một bó liền cần ba ngàn cân Hoàng Thiên Ngọc Đạo, cái giá này đã coi như là rất đắt.
Coi như là ở trong đại tộc, cũng chỉ có đệ tử hạch tâm mới có đủ khả năng sử dụng.
"Công tử còn thiếu chút tiền này?" Lưu Nguyệt Nhi ở bên cạnh cười nói.
"Chút tiền này? Nghe một chút, ngươi đang nói tiếng người sao?" Vương Khung trừng mắt nói.
Vào thời điểm hắn mới tiến vào Quang Minh Học Cung, chỉ là ba ngàn cân Hoàng Thiên Ngọc Đạo liền hận không thể bẻ ra mà ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận