Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 316

Tại nhà khách Viêm Vương Thành.
Trong tám đại Vương Thành đều có nơi sứ giả trú đóng lẫn nhau, nếu như có công việc trọng đại, đều sẽ ở trong nhà khách.
Trên đường đi, Mục Thanh U đối với Vương Khung ngược lại là rất là khách khí, trong lời nói mảy may không có giá đỡ của thiên kiêu chi nữ.
Chuyện này cũng chẳng có gì lạ, đối với Mục Thanh U mà nói, nam nhân trước mắt này có lai lịch lớn, thân phận bí ẩn, không thể tuỳ tiện lãnh đạm.
"Vương Khung, lần này đa tạ ngươi ra mặt vì ta." Mục Cửu Ca cảm kích Vương Khung từ trong đáy lòng.
Y đã có một cỗ bất bình tích tụ ở trong lòng từ lâu, khó mà phát tiết, thân là đệ tử Mục Vương Thành, y có quá nhiều chỗ bất đắc dĩ, rất nhiều chuyện, y không thể làm, cũng không làm được.
Bởi vậy, cỗ bất bình này đè ở trên người, ngăn ở trong nội tâm, làm cho y sầu não uất ức, khó mà giải toả.
Nhưng hôm nay, Vương Khung lại chân chính giúp cho y giải toả cỗ bất bình này.
Suy nghĩ một chút kết cục của Viêm Thế Tu, chỉ sợ cũng không tốt hơn bao nhiêu so với y.
"Vương huynh ghét ác như cừu, làm cho người ta bội phục, nhưng Viêm Thế Thông nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ." Mục Thanh U hình như có thâm ý nói.
Nàng có một chút suy đoán đối với thân phận của Vương Khung, lại không thể hoàn toàn xác định.
Có lẽ dùng Viêm Thế Thông sẽ có thể thăm dò được thân phận chân chính của Vương Khung.
Đối với loại tâm kế nhỏ này, trong lòng Vương Khung biết rõ.
"Ta ghét ác như cừu từ bao giờ?" Vương Khung nghi ngờ hỏi.
"Rõ ràng là thằng nhóc Viêm gia kia thả thú hành hung, đi ở giữa đường, dùng vũ lực ức hiếp, hù doạ ta, ta là ở dưới tình huống tính mạng bị uy hiếp, bất đắc dĩ mới phòng vệ phản kháng!"
"Ai có thể ngờ được, đường đường là đệ tử Viêm gia lại yếu ớt như vậy, trực tiếp bị phế bỏ, chuyện này có thể trách ai?"
Vương Khung nói mấy câu, liền khiến cho Mục Thanh U nghe đến trợn mắt hốc mồm.
Làm sao sự tình xảy ra ở trong miệng của Vương Khung lại hoàn toàn khác như vậy.
Theo những lời này, Vương Khung mới là người bị hại.
Viêm Thế Tu quả thực chính là đã làm quá nhiều việc ác, hoành hành bá đạo, đáng bị đánh chết.
Nhưng nghe Vương Khung nói kiểu này, lại giống như là thật.
Dù sao, lúc đó trên đường phố có nhiều người như vậy, Viêm Thế Tu không ai bì nổi, cưỡi Hắc Tông Phệ Hổ Thú dẫn người ngăn cản đường đi của Vương Khung cùng với Mục Cửu Ca, đây là sự thật rõ như ban ngày.
"Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng!" Mục Thanh U cau lại đôi mi thanh tú.
"Viêm Vương Thành nếu còn có mặt mũi truy cứu vậy thì cứ tới đi, ỷ thế hiếp người, còn bị người đánh cho tàn phế, người Viêm Vương Thành đều là dạng mặt hàng này? Bọn hắn không ngại mất mặt ta liền ăn thua đủ cùng với bọn hắn." Vương Khung cười lạnh nói.
Hắn là ai? Ở bên trong Thiên Võng có danh xưng là tiết tấu đại sư, dẫn dắt tiết tấu ai có thể qua được hắn?
Chỉ cần Viêm Vương Thành dám gây khó dễ, hắn liền vận dụng sự ảnh hưởng của Đồ Thần Công Hội cùng với các thành viên của Đồ Thần Công Hội phát động cuộc chiến dư luận.
Tiêu đề hắn cũng đều đã nghĩ xong, liền gọi là "Phát rồ! Chính nghĩa vắng mặt! Viêm Vương Thành xem mạng người như cỏ rác, ức hiếp người vô tội!"
Trải qua một đợt làn sóng dư luận tấn công, tuyệt đối sẽ làm cho Viêm Vương Thành rơi vào bị động.
Đến thời điểm đó, hắn lại đẩy ra một ít thanh âm lên tiếng nói giúp Viêm Vương Thành, sau đó dẫn dắt tiết tấu, triệt để đè những âm thanh này xuống, đứng ở trên điểm cao đạo đức chỉ trích mãnh liệt.
Lúc đó, bên trong Thiên Võng tuyệt đối chỉ còn lại một loại âm thanh.
Đến thời điểm kia, thanh danh của Viêm Vương Thành tất nhiên sẽ đụng phải đả kích trước nay chưa từng có.
Đối mặt với thủy triều dân chúng lên án, Viêm Vương Thành nếu như có chút đầu óc, liền sẽ không ngoan cố chống lại.
Thử nghĩ xem, ai sẽ từ bỏ danh tiếng trăm ngàn năm của Viêm Vương Thành vì một tên phế vật, nếu như liệt tổ liệt tông Viêm Vương Thành dưới suối vàng biết được, chỉ sợ cũng sẽ tức giận đến mức xác chết vùng dậy!
Cho nên, Viêm Thế Tu sẽ có khả năng cao bị xem như vật hi sinh bị triệt để từ bỏ, thậm chí là lọt vào sự trừng trị nghiêm khắc của Viêm Vương Thành.
Tất cả những điều này, Vương Khung đã sớm tính toán kỹ.
Hắn chỉ chờ đến lúc Viêm Thế Thông tới cửa, đến thời điểm đó cũng đều không cần động thủ, chỉ hố thôi cũng có thể hố chết đôi huynh đệ này.
Ai bảo hắn đứng ở bên chính nghĩa chứ!
"Vương Khung quả nhiên hào khí! Xem ra nhất định là có chỗ ỷ lại." Mục Thanh U thử dò xét.
Vương Khung lắc đầu, lộ ra thần sắc trịnh trọng nói: "Chuyện này không có quan hệ cùng với thực lực và thế lực!"
"Chính nghĩa sẽ đến trễ, nhưng sẽ không vắng mặt, khi làm người bị hại, ta sẽ đại biểu cho chính nghĩa!"
Vương Khung nói từng chữ từng câu rất có khí phách, lộ ra vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt.
Nếu như người nằm ở nơi đó bây giờ không phải là Viêm Thế Tu, Mục Thanh U suýt nữa liền tin.
Mục Thanh U rất nghi hoặc, thân là thiên kiêu chi nữ Mục Vương Thành, nàng đã gặp qua quá nhiều người cùng thế hệ, người kinh diễm trong đó thậm chí còn ở phía trên nàng.
Nhưng bên trong những người này lại không có một ai giống như Vương Khung, nhìn như điên cuồng, kì thực tâm cơ thâm trầm, nội tàng không phát. Nhìn như vô hại không bị trói buộc, nhưng trên thực tế lại ẩn náu hung hiểm, trong ngực có binh đao.
Mấu chốt nhất là, Mục Thanh U nhìn không ra hư thực của Vương Khung, trước đó vẫn không cảm giác được, nhưng từ sau khi trở lại biệt viện cho đến bây giờ, nàng càng nhìn càng cảm thấy nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận