Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 466

Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Vương Khung lại còn có hậu thủ như vậy, xuất thủ như điện chớp, thần không biết quỷ không hay, không thể phòng bị.
Năng lực quỷ dị như vậy, nàng chưa bao giờ nhìn thấy.
"Sát thủ cái bóng...thật giỏi!"
Đúng lúc này, Dạ Vương quát to một tiếng, bên trong con ngươi nổi lên dị sắc vô biên.
Đột nhiên, có một tia sáng chói ở trong bóng tối xâm chiếm bầu trời, sáng lên chói mắt, như lúc mặt trời mới mọc, một luồng thần mang chiếu rọi thiên địa.
"Cực Trú Vĩnh Dạ, Sát Na Phương Hoa!"
Trong khoảnh khắc, màn đêm đảo lộn, ánh sáng chiếu rọi.
Cái bóng kia ở dưới sự chiếu rọi của ánh sáng, không có chỗ che thân, lực lượng đáng sợ gào thét khắp nơi, giống như dung nham phun trào, bao phủ đại địa, trực tiếp huỷ diệt bóng đen.
Ông! Gần như cùng lúc đó, Vương Khung đột nhiên khôi phục động tác, tương hợp cùng với cái bóng kia, Hắc Long Đao ứng thanh mà lên, lôi quang lấp lóe, chấn động đại điện, lực lượng cuồng bạo làm xáo trộn màn đêm yên tĩnh.
Lôi Quang Tí được thôi động, phong mang đáng sợ trực tiếp chém xuống.
"Song sinh năng lực, chí huyền chí tôn!" Tinh mang trong mắt Dạ Vương càng sâu.
Ở bên trong thế lực sơ cấp nho nhỏ thế này, vậy mà cất giấu tư chất tiềm long, tuổi còn nhỏ, thân mang hai đại năng lực cấp Huyền, thiên phú mạnh mẽ, quả thực có một không hai quần luân.
Ầm ầm! Hắc Long Đao như đại long gào thét, phong mang tất lộ, hóa thành lôi đình mãnh liệt.
"Đây...đây là năng lực gì?"
Ở bên cạnh, sắc mặt của Tô Thanh Hòa triệt để biến đổi, nàng nhìn cánh tay phải của Vương Khung rung động, lôi quang óng ánh khiến cho ánh mắt của nàng cũng rung động nhè nhẹ.
Loại tốc độ tay đáng sợ kia, khiến cho không khí nổ vang, đao mang lăng lệ cơ hồ hóa thành một đường.
Lực lượng kinh khủng như vậy, khiến cho nàng không khỏi đánh giá lại Vương Khung.
Nam nhân này nhìn như ngang tàng không bị trói buộc, kì thực thâm bất khả trắc, nội tàng hung hiểm, thiên phú kinh người, coi như chỉ là cảnh giới Bổ Nguyên, cũng dám triển lộ răng nanh đối với Dạ Vương.
"Kẻ điên này..."
Ông! Hắc Long Đao bỗng nhiên chém xuống, Lôi Đình nổ tung, phá vỡ luồng quang minh óng ánh kia.
"Quang Minh Luân Chuyển, Vĩnh Dạ Quân Vương!"
Dạ Vương bỗng nhiên búng tay, vạn đạo huyền quang tiêu tán, đao phong của Vương Khung giống như mất đi phương hướng.
Ở giữa thiên địa, quang minh tịch diệt, còn lại chính là đêm tối, hắc ám trầm luân, chiếm đoạt hết thảy.
Trong khoảnh khắc, lôi quang mãnh liệt kia dường như cũng ảm đạm phai mờ.
Lúc này Dạ Vương mới thể lộ ra sự cường đại không gì so sánh nổi của y, ngàn vạn hắc ám, chỉ là một chỉ, liền trực tiếp đánh bay Hắc Long Đao, thậm chí cỗ lực lượng bất hủ kia còn xuyên thủng cánh tay phải của Vương Khung.
Lôi Quang Tí, tiêu tán trong giây lát!
Từng sợi hắc ám như là sương mù quấn quanh cánh tay của Vương Khung, tàn phá bừa bãi ở phía trên miệng vết thương của hắn.
Từ đầu đến cuối, Dạ Vương cũng đều không có di động nửa bước, cảnh giới Dung Khí khủng bố không có cách nào tưởng tượng, giống như một toà núi lớn không thể vượt qua, ngăn cản ở trước mặt, uy áp thế gian.
Từ lúc hai người động thủ, đến khi Dạ Vương phá vỡ năng lực của Vương Khung, chém giết hắn, cũng chỉ diễn ra trong giây lát.
Nhưng cục diện chiến đấu biến ảo, năng lực tương giao, lực lượng va chạm...lại khiến cho Tô Thanh Hòa không kịp nhìn, sắc mặt cũng đều biến thành tái nhợt.
Nàng phát hiện ra chính mình đã thật sự đánh giá thấp Vương Khung, lực lượng ẩn chứa trong cơ thể nam nhân này là nàng không có cách nào tưởng tượng.
Có thể nói, hôm đó coi như nàng thật sự ôm tâm tư cá chết lưới rách xuất thủ, chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít.
Lúc này, Vương Khung đình chỉ công kích.
Tô Thanh Hòa rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, sự cường đại của nam nhân này chung quy là có hạn.
Dường như chỉ có nghĩ như vậy, lòng tự ái của nàng mới có thể được bảo tồn, nội tâm mới có thể dễ chịu hơn một ít.
"Người trẻ tuổi, thiên phú của ngươi không tồi, nhưng còn quá non." Dạ Vương khẽ nói, trong ánh mắt nhìn về phía Vương Khung cũng đều trở nên khác biệt, lộ ra hứng thú thật sâu.
Tại Phế Thổ, tư chất như vậy cũng không thấy nhiều.
"Không hổ là cảnh giới Dung Khí..." Vương Khung cảm thán.
Sự cường đại của Dạ Vương đúng là hoàn toàn không thể đối kháng, phải biết rằng lực lượng đáng sợ nhất của cảnh giới Dung Khí là Bản Mệnh Viêm Binh.
Từ đầu đến cuối, đừng nói là Bản Mệnh Viêm Binh, Dạ Vương thậm chí cũng không có chân chính động tới năng lực của mình.
Chênh lệch giữa hai người thực sự quá lớn.
"Tiểu quỷ, ta biết rõ sau lưng của ngươi có người, hiện tại đã có thể ngồi xuống nói chuyện." Dạ Vương khẽ nói, hiển nhiên y đã nhận ra thực lực của Vương Khung.
Ông! Đúng lúc này, Vương Khung cất bước bước ra, lắc đầu.
Lôi quang màu đen nổ vang mà ra từ bên trong Nghịch Lân Nhận, quấn quanh thân thể của hắn.
Dạ Vương nhíu mày, cảm nhận được một tia lực lượng không giống, đồng thời trong ánh mắt nhìn về phía Vương Khung có một chút băng lãnh.
Vừa rồi y đã nương tay, cảnh giới Bổ Nguyên ở trước mặt cảnh giới Dung Khí là không có bất luận khả năng phản kháng gì.
Chạm đến là thôi, coi như là tiền bối chỉ điểm vãn bối, lúc này còn muốn động thủ? Như vậy cũng quá làm càn.
"Hắn...hắn muốn làm gì?"
Trên thực tế, chuyện này không thể tính là chiến đấu chân chính, chỉ là một bài kiểm tra của Dạ Vương.
Có thể chiến đấu đến trình độ này đã là một sự công nhận lớn rồi, đủ để khoe khoang cả đời.
Trận chiến này đã được định sẵn là thực lực cách xa, kết quả đã được quyết định từ lâu.
Nhưng cử động của Vương Khung khiến cho Tô Thanh Hòa có một chút hoảng hốt.
Chẳng lẽ tên tiểu tử này thật sự cho rằng bằng vào lực lượng cảnh giới Bổ Nguyên là có thể rung chuyển Dạ Vương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận