Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 276

Vương Khung vô lực lắc đầu, căn bản không có khí lực đấu võ mồm cùng với nó.
"Thương thế của ngươi rất nặng." Chủ quầy gầy yếu nhìn Vương Khung, nhíu mày nói.
"Cảnh giới chênh lệch quá lớn." Vương Khung thở ra một hơi.
Thực lực của Viêm Ma đúng là rất kinh khủng, năng lực của bản thân y đã rất khó giải quyết, cảnh giới càng là nghiền ép hắn.
Nếu như không phải Vương Khung tu luyện Trúc Cơ Pháp cùng với "Cửu Chuyển Hỏa Đan Công", đã sớm chết một vạn lần.
Giao thủ cùng với dạng cao thủ này, áp lực quá lớn, đối với kinh nghiệm thực chiến, tâm thái, tinh thần có hiệu quả mãi giũa to lớn.
Chỉ là quá hao phí tâm thần, lúc này chân nguyên trong cơ thể Vương Khung đã tiêu hao sạch sẽ, ngay cả thôi động Long Viên Biến để khôi phục thương thế cũng đều làm không được.
"Ăn nó đi." Chủ quầy gầy yếu lấy ra một viên đan màu đỏ từ trong ngực, hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, toả ra mùi thơm ngát.
"Đây là cái gì?" Vương Khung hỏi.
"Bảo ngươi ăn thì cứ ăn đi, dù sao cũng không thể độc chết ngươi." Chủ quầy gầy yếu không chờ Vương Khung phản ứng, trực tiếp nhét vào trong miệng của hắn.
Lập tức, viên đan màu đỏ hóa thành một dòng nước ấm tràn vào trong Hỏa Chủng màu đen.
Tinh tinh chi hỏa, có thể liệu nguyên.
Hỏa Chủng màu đen giống như được nhen nhóm một lần nữa, chân nguyên sôi trào, trong nháy mắt đã khôi phục hơn phân nửa.
Vương Khung kinh dị nhìn về phía chủ quầy gầy yếu, loại đan dược này quá thần kỳ, nếu như vào thời điểm chiến đấu có thể bổ sung chân nguyên trong giây lát, quả thực chính là nhiều thêm một cái mạng.
"Đây là đan dược gì?"
"Lục Vị Địa Hoàng Hoàn chưa thành phẩm, không thể tăng thực lực lên, nhưng có thể cấp tốc khôi phục chân nguyên." Chủ quầy gầy yếu nhìn Vương Khung khôi phục không ít, nhẹ nhàng thở ra.
Vương Khung khôi phục chân nguyên, thôi động Long Viên Biến, huyết khí màu vàng du tẩu toàn thân, thương thế dữ tợn lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khôi phục.
Một màn này khiến cho chủ quầy gầy yếu rất là ngạc nhiên.
"Năng lực của ngươi thật là đặc biệt."
Vương Khung liếc mắt nhìn y: "Ngươi không phải càng đặc biệt hơn?"
"Ngươi...ngươi có ý tứ gì?" Chủ quầy gầy yếu chột dạ nói.
"Ngươi rốt cuộc đã làm gì? Lại khiến cho thủ hạ của Diệp Thiên liều mạng cũng muốn đuổi bắt ngươi? Đừng nói hươu nói vượn cùng với ta, ngươi nói láo, ta nhìn ra được." Vương Khung trầm giọng nói.
Sắc mặt của chủ quầy gầy yếu xiết chặt, chợt bất đắc dĩ nói: "Ta trộm...không đúng, ta nhặt một vật, chỉ là một kiện đồ vật không ra gì."
"Ta không ngờ được, bọn hắn lại dai như đĩa, truy sát đến nơi này."
"Thứ gì?" Trong lòng Vương Khung khẽ động, vội vàng hỏi.
"Chính là thứ này."
Chủ quầy gầy yếu lấy ra một kiện đồ vật từ trong Hỏa Giới, Vương Khung chỉ nhìn thoáng qua, cả người liền cứng đờ.
Đó là một miếng sắt màu đen, phía trên loang lổ vết rỉ, giống như mai rùa, ở chính giữa có lấy một con số, quanh co khúc khuỷu, cổ phác thần bí.
"Số chín! ?"
Lúc trước, lúc chủ quầy gầy yếu trộm miếng sắt này từ chỗ của Diệp Thiên cũng không có quá để ý, nhưng mà chính là bởi vì miếng sắt này, mới khiến cho Diệp Thiên cảnh giác, làm cho y bị bại lộ.
Thậm chí ngay cả Viêm Ma cũng đều mang theo cao thủ, truy sát vạn dặm.
Rất nhiều người vô tội cũng liên luỵ vào cuộc truy sát này.
Chủ quầy gầy yếu mơ hồ cảm thấy miếng sắt này hẳn là cất giấu bí mật, nhưng bằng nhãn lực cùng với kiến thức của y lại nhìn không ra bất kỳ mánh khóe nào, ngoại trừ chất liệu đặc thù một chút, cũng không có những tác dụng khác.
Cho nên y mới thoải mái lấy ra.
Nhưng mà, lúc Vương Khung nhìn thấy miếng sắt như là mai rùa này, cả người đều sửng sốt.
Miếng sắt này giống nhau như đúc cùng với miếng sắt màu đen hắn thu hoạch được sau khi chém giết Bộ Thiên Nhai tại Hắc Thuỷ Long Cung ngày đó.
Khác biệt duy nhất chính là con số ở phía trên.
Con số trên miếng sắt màu đen trong tay Vương Khung là 73.
Con số trên miếng sắt này là 9.
"Chẳng lẽ là thật?" Trong lòng Vương Khung lẩm bẩm.
Ngày đó, hắn đã từng thông qua miếng sắt này, tiến vào một vùng không gian kỳ lạ, lôi đình trải rộng, chỉ có một người bị phong cấm.
Người kia đã từng nói, đó là một tòa lồng giam, có tổng cộng chín mươi chín tòa lồng giam.
Ngay từ đầu, Vương Khung chỉ cho rằng những gì mình nhìn thấy đều là ảo giác.
Thẳng đến thời điểm khiêu chiến phó bản Thập Bát Đồng Nhân tại Thiên Võng, lôi đình màu đen xuất hiện, hắn liền biết rõ, chính mình đã từng thật sự tiến vào chỗ kia, đồng thời thu hoạch được một loại sức mạnh cấm kỵ vô cùng kỳ dị.
Loại lực lượng này ẩn nấp ở trong cơ thể của Vương Khung, hắn hoàn toàn không biết gì cả, không thể chưởng khống, cũng không thể cảm giác, liền giống như căn bản không tồn tại.
Vương Khung đã từng thử nghiệm, muốn lại một lần nữa câu thông với miếng sắt màu đen, nhưng lại thất bại.
"Loại đồ vật này tuyệt đối cất giấu cơ duyên, Diệp Thiên biết rõ sao?" Vương Khung xoay chuyển tâm niệm.
"Hẳn là không biết, nếu như gã biết rõ, tuyệt đối sẽ không để cho vị chủ quầy gầy yếu này đắc thủ." Vương Khung suy đoán.
Nếu quả thật là bảo bối cực kỳ trọng yếu, những người khác căn bản sẽ không có chỗ trống nhúng chàm.
Nhưng cho dù là như vậy, Diệp Thiên đối với lai lịch của loại đồ vật này hẳn là cũng biết một ít, nếu không sẽ không có khả năng điều động Viêm Ma truy sát chủ quầy gầy yếu.
"Ngươi nhìn ra cái gì rồi sao?" Chủ quầy gầy yếu nhìn Vương Khung, tò mò hỏi.
"Nhìn không ra." Vương Khung lắc đầu, rất tự nhiên thu miếng sắt số 9 vào bên trong Hỏa Giới.
Động tác này rơi vào trong mắt chủ quầy gầy yếu, như thể mèo bị dẫm lên đuôi vậy, cả người đều xù lông.
"Ngươi làm gì thế?"
"Kêu la cái gì, loại đồ vật phỏng tay như này, ngươi giữ được sao? Vạn nhất Viêm Ma đuổi theo, ta còn có thể dùng thứ đồ chơi này dẫn dắt y đi." Vương Khung nói một cách hiên ngang lẫm liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận