Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 137

Trong lúc Minh Hạo Nhiên hôn mê, gã thông qua tiếp xúc ngắn ngủi cùng với Hoắc Thanh Minh, đã phát hiện ra, vị cao thủ đệ nhất Hoang Viện này, cũng không phải là kẻ tàn nhẫn thông thường.
Cũng chỉ có một chút hoà nhã đối với Vương Khung, về cơ bản có thể bảo trì thân phận nhân loại, nhưng đối đãi với những người khác...không, đối đãi với những vật khác không phải là con người.
"Lão Vương, làm sao lại cảm thấy ngươi đi ra ngoài một chuyến liền rất mệt mỏi?" Đưa tiễn Minh Hạo Nhiên, La béo quay đầu hỏi.
Sắc mặt của Vương Khung có một chút khó coi, trên mặt cơ hồ không có huyết sắc gì.
Vương Khung nhếch miệng, không có nói nhiều.
Từng tràng kịch chiến, thật sự có cảm giác Thiên Võng đã trực tiếp ảnh hưởng đến hiện thực.
"Vương bát chết giẫm!" Tiểu Bạch tiến tới, hít hà, chợt mắng.
Vương Khung khẽ giật mình, mặt lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị.
Đây là tình huống gì?
Nó đã nhìn ra cái gì rồi?
Lúc này, Vương Khung rốt cuộc cảm thấy cái mũi của con lừa này quá sắc bén, chẳng trách gã béo nguyện ý bái nó làm thầy.
Vương Khung đuổi theo, muốn hỏi thêm hai câu, nhưng Tiểu Bạch căn bản không để ý tới hắn.
Không có cách nào, nghề nghiệp của Vương Khung quá xấu hổ.
Hắn trước đây chính là gã giết mổ, nguyên liệu thịt lừa nướng vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trên quầy hàng.
Nói một cách chính xác, hắn có thù truyền kiếp với lừa.
Tiểu Bạch có thể cho hắn một khuôn mặt tốt mới lạ.
Rất nhanh, lại đến ngày thí luyện.
Lúc này không giống ngày xưa, hung danh của Vương Khung đã sớm chấn động ba đại viện.
Hắn rốt cuộc không cần giấu dốt như dĩ vãng, mang theo La béo, gia nhập tiểu đội Long Càn, sau khi tiến vào phế tích yêu thú, Vương Khung đại sát tứ phương, lôi kéo năng lực kinh khủng đi khắp nơi, quả thực là quét ngang vô địch.
Long Viên Khí có sức khôi phục kinh người, cơ hồ không cần nghỉ ngơi.
Thân Thể Giao Vương hung lệ cuồng bạo, Long Vương Trảo có thể xé rách hết thảy.
Hắc Long Đao phong mang kinh thế, bổ xuống một đao, có thể miểu sát bất kỳ yêu thú gì.
Hiện nay Vương Khung cơ hồ không có bất kỳ nhược điểm gì, công thủ đều đủ.
Những yêu thú kia nhìn thấy hắn, đều bị dọa đến run chân.
Về phần các đệ tử khác nhìn thấy Vương Khung, càng là kính sợ có thừa, không dám tới gần, lần lượt từ bỏ con mồi, không muốn chiến đấu với hắn.
"Uy danh của hắn mỗi ngày một lớn, càng ngày càng không thể cưỡng lại được."
"Nói nhảm, người ta có thực lực kia, chiến tích bày ra ở đó, cao thủ Long Viện, Hoang Viện lần lượt thua ở trong tay hắn, liền ngay cả Hoắc Thanh Minh cũng đều là hảo hữu chí giao của hắn, còn có ai dám chọc hắn?"
"Đại thế đã thành, khí tức của hắn lại càng trở nên kinh khủng, ta nhớ rõ vào thời điểm hắn vừa tiến vào Võ Viện, còn chưa có khí thế đáng sợ như vậy."
"Không sai, ta hiện tại đứng ở trước mặt hắn liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, như vác châm trên lưng, như giẫm trên băng mỏng."
Vương Khung triệt để xác lập địa vị cùng với uy thế ở bên trong ba đại viện, như núi cao biển rộng, không thể rung chuyển.
Đặc biệt là từng tràng chiến đấu, đã tạo nên một hình tượng bất khả chiến bại và khiếp sợ trong lòng mọi người.
Đại thế đã thành, khí thôn thiên địa, đến mức tạo cho mọi người uy áp không thể tưởng tượng trong vô hình.
Liền ngay cả bọn người Long Càn, Cốc Dương trong vô thức cũng không dám tuỳ ý giống như trước, toàn bộ tiểu đội cũng dần dần lấy Vương Khung làm hạch tâm, hắn ra lệnh một tiếng, liền không có ai dám phản bác.
Đương nhiên, bọn hắn không có bất kỳ bất mãn gì đối với loại biến hóa này, ngược lại là còn thích thú.
Bởi vì có Vương Khung, ở trong lần thí luyện này, thu hoạch của tất cả mọi người cơ hồ đều tăng mấy lần.
Không có cách nào, rốt cuộc không cần giấu dốt, mà là bật hết hỏa lực, bản thân Vương Khung liền giống như là một đầu yêu thú, căn bản không ngăn được.
Mặt khác, bởi vì có quan hệ với nghề nghiệp của hắn, giết yêu thú quả thực như cắt rau thái dưa, hiệu suất quá cao.
Những đệ tử đồng môn kia đều nhìn đến choáng váng, gọi đó là nghệ thuật.
Đặc biệt là gã béo, hai mắt tỏa ánh sáng, trên đường đi đều lảm nhảm lải nhải, công bố Vương Khung là gã giết mổ thế kỷ...không, là kỳ tài ngàn năm không gặp, nếu như không làm nghề giết mổ là quá lãng phí thiên phú lão thiên gia cho hắn.
"Sự nghiệp vĩ đại luôn thuận theo dòng chảy vận mệnh, lão Vương, đây chính là mệnh của ngươi."
"Xéo đi!"
Vương Khung cũng đều chẳng muốn để ý đến gã, toét miệng, mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, đếm chồng ngân phiếu như ngọn núi nhỏ trên bàn.
Lần này, hắn đã kiếm bộn!
Lần thí luyện này, Vương Khung triển khai toàn bộ chiến lực, hiệu suất bạo tăng gấp đôi.
Thu hoạch tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên.
Tính cả thi thể yêu thú đã được keo dính vạn năng xử lý, một chuyến này Vương Khung tổng cộng kiếm được hai trăm lẻ sáu triệu.
"Quả thực là lợi nhuận khổng lồ!" Con mắt của Vương Khung cũng đều tỏa ánh sáng.
Đại chấp giáo hứa hẹn một câu, làm cho sức mua trong tay hắn còn muốn tăng gấp đôi, cũng chính là năm trăm lẻ hai triệu.
Như vậy có thể mua được bao nhiêu bảo bối?
Hoàng Thiên Ngọc Đạo, chiến kỹ, dược tề, bảo khí, thiên tài địa bảo...
Vương Khung muốn tất cả, hắn không kịp chờ đợi, giấu trong lòng một khoản tiền lớn, liền đi tới Vạn Bảo Lâu.
"Ngươi ngược lại là tài đại khí thô, cứ hai ~ ba ngày lại chạy đến nơi này!"
Lại nhìn thấy Vương Khung một lần nữa, Phí lão dò xét trên dưới, trong mắt lộ ra cổ quái.
Theo lý thuyết, coi như là đệ tử đại tộc, cũng không có khả năng động một chút lại xuất ra một khoản tiền lớn mua các loại bảo vật.
Mặc dù Tần Hoàng bệ hạ đã nói, nguyên tắc tu hành đầu tiên là nạp tiền.
Nhưng trên thế giới cũng chỉ có vài kẻ nhị thế tổ có khả năng tiêu tiền như nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận