Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 347

Loại lực lượng vô hình này không có quan hệ đến cảnh giới, mà là một loại pháp môn luyện thần hóa khí, hóa vẻ quý tộc trời sinh thành vô hình, dung nhập huyết cốt, giơ tay nhấc chân cũng đều có thể hình thành uy áp cường đại.
Lúc này, Vương Khung cảm thụ được rõ ràng nhất, loại cảm giác áp bách kia cơ hồ chín thành chín đều tập trung ở trên người hắn.
Vị Tam Hoàng Tử này so với hắn tưởng tượng còn đáng sợ hơn, một phương diện làm ân thưởng, một phương diện lại dùng thần uy áp bách.
Để cho hắn biết khó mà lui, đừng có đạp lên con đường tìm chết.
"La Vương, ta đã đích thân tới, liền làm chủ hôn lần này." Tam Hoàng Tử nhìn cũng không nhìn, nói thẳng.
Y mở miệng vàng nói một lời, thậm chí còn không đề cập tới tầng tầng khả nghi vừa rồi của Diệp Thiên.
Tất cả mọi người biến sắc, bọn hắn biết rõ, đại cục đã định, bất kỳ mưu lược tính toán gì, ở trước mặt quyền thế Hoàng Đình căn bản không đáng giá được nhắc tới.
Có người thở dài, không nhịn được lắc đầu.
Vương Khung đã làm rất tốt, tích súc đại thế, quét tới, đánh cho Diệp Thiên không kịp trở tay, thậm chí còn khiến cho gã vô cùng bị động, rơi vào vòng xoáy.
Chỉ tiếc, hắn đến cùng vẫn đã tính sai nhất bước.
Có Tam Hoàng Tử ở đây, liền không có ai dám làm trái ý nguyện của Diệp Thiên.
Lúc này Diệp Thiên liếc xéo Vương Khung, lộ ra nụ cười lạnh.
Trong mắt gã, bất kể Vương Khung tính toán, bố cục như thế nào, cũng căn bản không có tư cách tranh đấu cùng với gã.
Vì đề phòng vạn nhất, gã đã sớm âm thầm phái người đi tới Đế Đô, đi mời Tam Hoàng Tử.
Mọi thứ ngày hôm nay đều đã nằm trong dự liệu của gã, cho nên từ lúc mới bắt đầu, Diệp Thiên liền biết mình nhất định sẽ chiến thắng.
"Nếu Tam Hoàng Tử đã..." La Hồng Thiên suy nghĩ một chút, mới vừa mở miệng.
"Tam Hoàng Tử làm chủ hôn cho ta cùng với Thanh Nguyên, như vậy thì thực sự quá tốt." Giọng nói của Vương Khung vang lên một lần nữa.
Lần này, sắc mặt của Tam Hoàng Tử cũng đều biến đổi.
"Hắn điên rồi? Ý tứ của Tam Hoàng Tử đã rất rõ ràng, hắn làm sao lại còn muốn đối nghịch?"
"Quả thực là nhân tài, Tam Hoàng Tử trở thành chủ hôn cho hắn, thật sự là lừa mượn sườn núi đi xuống."
"Tên tiểu tử này thật sự có gan, giả vờ ngây ngốc ở trước mặt Tam Hoàng Tử?"
Không khí bên trong đại điện trở nên trì trệ, cách ứng đối của Vương Khung vẫn như cũ nằm ngoài dự đoán.
Sắc mặt của Tam Hoàng Tử ngưng lại, thản nhiên nói: "Xem ra ngươi không có hiểu được ý tứ của ta."
"Xem ra ngươi cũng không có hiểu được ý tứ của ta." Thần sắc của Vương Khung hờ hững, tiếp lời nói: "Hôm nay, ta nhất định phải mang người đi, mặc kệ người nào đến cũng không cản được."
"Mẹ kiếp, hắn đây là đang công nhiên khiêu khích Tam Hoàng Tử?"
"Thần tượng a, làm người cũng chỉ đến thế mà thôi, cái gì mà thiên kiêu chi tử, thiên tài cái thế, người nào dám giống như hắn, tùy tâm sở dục ở bên trên đại điện Vương Thành?"
"Người này điên rồi...khẳng định điên rồi..."
Người tám đại Vương Thành đều nhìn ngây ngốc, đến cùng vẫn là nghé con mới đẻ, không sợ hổ lang, dám lớn lối như thế ở trước mặt Tam Hoàng Tử, đây tuyệt đối là người đầu tiên.
Những đệ tử Vương Thành kia đều sững sờ, có người khịt mũi coi thường, nhưng cũng có người hai mắt phát sáng, lộ ra vẻ sùng kính.
Có thể nói, hôm nay bất kể kết quả như thế nào, cái danh hiệu Vương Khung này tất nhiên sẽ râm ran thiên hạ, trở thành truyền kỳ.
Cướp dâu tại Vương Thành, đại lão trợ trận, chất vấn Diệp Thiên, chống đối hoàng tử...kiện nào cũng đều là kinh thiên động địa.
Nhưng mà hành động như vậy ở trong mắt Tam Hoàng Tử lại là đại nghịch bất đạo, uy nghiêm hoàng tộc há lại có thể khinh nhờn?
Cho dù y lại quý tài như thế nào, dã thú không thuần phục được cũng chỉ có thể giết.
Thần sắc của Tam Hoàng Tử bất động, nhưng bên trong con ngươi lại bộc lộ sát cơ.
"Vương Khung, chuyện này tạm thời coi như thôi." Hắc Kiếm Ma hơi nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở.
Nếu như xung đột chính diện cùng với Tam Hoàng Tử, là thực sự không khôn ngoan.
"Người trẻ tuổi, ngươi vẫn nên đi đi, rời khỏi La Vương Thành."
La Hồng Thiên mở miệng, y không hiểu nhiều lắm đối với nền tảng của Vương Khung, coi như có Hắc Kiếm Ma, Hoàng Kim Vương, Hài Khách ra mặt cho Vương Khung, y cũng không muốn xé rách da mặt.
Lúc này trực tiếp hạ lệnh trục khách, chính là muốn kết thúc cuộc nháo kịch này.
"Ta đi cùng với ngươi." Đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ truyền đến, đám người nhìn lại theo tiếng kêu.
Bên ngoài cửa điện, một bóng người xinh đẹp dạo bước đi tới, đôi mắt sáng ngời, trong tay ôm một cái rương lớn, trực tiếp chạy về hướng Vương Khung.
"Chủ quầy gầy yếu! ?" Vương Khung ngạc nhiên, hắn không ngờ được La Thanh Nguyên sẽ đứng ra vào lúc này.
"Ngươi quả nhiên không có gạt ta, ngươi không phụ ta, ta cũng không phụ ngươi." La Thanh Nguyên lộ ra thần sắc kiên nghị, vỗ vỗ vào cái rương, trên khuôn mặt trắng noãn lộ ra vẻ kiêu ngạo.
"Đồ cưới ta cũng đều đã mang đến rồi!"
La Thanh Nguyên!
Vị tiểu công chúa La Vương Thành thần bí điệu thấp nhất này, lại đột ngột xuất hiện trong mắt của mọi người như vậy, nàng xinh đẹp động lòng người, da thịt trắng nõn lộ ra thánh khiết nhu hòa, đôi mắt sáng tỏ như tô điểm sao trời, trên người mặc một chiếc váy dài, hiển thị rõ phong tình của thiếu nữ.
Nhưng mà lúc này, bên trong đại điện lặng ngắt như tờ, ánh mắt của mọi người đều bởi vì một câu nói của nàng mà rung động.
"Đồ cưới ta cũng đều đã mang đến rồi!"
Tiểu công chúa La Vương Thành vậy mà nói loại lời này ở trước mắt bao người, không nói đến sự cao quý và địa vị của Vương Nữ, phải biết rằng phụ thân của nàng, đương kim La Vương, còn có vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng còn đang ở trước mặt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận