Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 450

Nhưng trong khoảnh khắc, y liền chậm rãi thu hồi ánh mắt, lộ ra thần sắc cô đơn.
Kiếm Sào Sơn ở trong lịch sử dài dằng dặc của nhân loại, đã từng toả ra hào quang rực rỡ.
Tương truyền tổ sư khai sơn của Kiếm Sào Sơn có thân phận hiển hách, nghi ngờ là hoàng tộc Đại Hạ.
Vào trước khi Tần thị thống trị thiên hạ, hoàng quyền nhân loại thuộc về Đại Hạ.
Sau đó, Tần thị diệt Đại Hạ, một vị hoàng tử bởi vì đạt được cơ duyên mà giữ được một mạng, ẩn núp ở bên trong một tòa Linh Sơn, năm mươi năm sau, khai tông lập phái, gọi là Kiếm Sào Sơn.
Theo lời đồn, năng lực của tổ sư Kiếm Sào Sơn cực kỳ đặc biệt, tên là Kiếm Tổ, có thể dựng dục kiếm linh vô thượng, hoà vào binh khí.
Trước kia có không biết bao nhiêu cao thủ bái kiến Kiếm Sào Sơn, cầu kiếm linh, dung nhập vào bên trong binh khí.
Sau khi tổ sư tọa hóa, Kiếm Sào Sơn tiếp tục truyền thừa hương hỏa, mà Tần Hoàng Đình cũng không tiêu diệt Kiếm Sào Sơn một cách kỳ lạ.
Cứ như vậy, Kiếm Sào Sơn truyền lại đời đời, đến đời thứ năm, Kiếm Sào Sơn sinh ra một vị ngoan nhân, thủ đoạn của y mạnh khó có thể tưởng tượng, năng lực của y lại càng bá đạo, tên là Phệ Kiếm!
Loại năng lực này có thể luyện hóa kiếm của những người khác thành kiếm linh, dung nhập vào trong kiếm của chính mình, cơ hồ không có giới hạn.
Cứ như vậy, vị ngoan nhân kia khổ tu từ nhỏ, vào năm ba mươi tuổi phá quan mà ra, khiêu chiến các đại cao thủ, bái kiến các đạo thống Linh Sơn.
Chỉ trong vòng 30 năm ngắn ngủi, có không biết bao nhiêu cao thủ nuốt hận, bao nhiêu Linh Kiếm hóa diệt, mà kiếm của y thì càng ngày càng mạnh.
Một năm kia, đạo chủ Kiếm Sào Sơn tọa hóa, vị ngoan nhân kia kế thừa đạo thống, danh hào là Lục đại tổ sư.
Cùng năm, Lục đại tổ sư một người một kiếm, khiêu chiến Quang Minh Điện, hung uy hùng mạnh, chấn động thiên địa, thế gian xôn xao vì đó.
Không ai biết được kết quả của trận chiến đó, nhưng Lục đại tổ sư đã bước ra khỏi Quang Minh Điện mà không hề hấn gì.
Kể từ đó, Kiếm Sào Sơn hương hỏa không dứt, về phần thanh kiếm kia thì được coi như là bảo vật trấn phái, truyền lại đời đời.
Tông môn cường đại như vậy, vào lúc toàn thịnh, thậm chí có thể đánh đồng cùng với Thiên Vương Môn.
Chỉ tiếc là vào ba ngàn năm trước, Hoắc Pháp Vương hoành không xuất thế, dùng tư thái tuyệt thế bao trùm quét ngang các đại đạo thống trong thiên hạ, Kiếm Sào Sơn chính là bị hủy diệt vào thời điểm này.
Vương Khung nhìn Lăng Hư Phong, hơi nghi hoặc một chút.
"Tổ sư đầu tiên của Kiếm Sào Sơn có xuất thân đặc biệt, sư tổ đã từng trải qua thảm hoả diệt tộc, cho nên trong khi sống yên ổn liền nghĩ đến ngày gian nguy, bởi vậy đã lưu lại một con đường sống cho hậu nhân, chính là phòng ngừa loại chuyện này lại phát sinh một lần nữa." Lăng Hư Phong thở dài nói.
Y không thể không cảm phục mưu tính sâu xa của tổ sư đầu tiên, cho dù là truyền thừa cường đại đến đâu cũng sẽ có một ngày xuống dốc.
Tổ sư đầu tiên Kiếm Sào Sơn dường như đã sớm dự liệu được ngày này, bởi vậy đã lưu lại một chút hi vọng sống.
Quang Minh Điện cho dù cường đại, lại vẫn như cũ bị Kiếm Sào Sơn vụng trộm lưu lại một đường hương hoả.
Nhưng đáng tiếc là, hương hỏa tuy chưa bị đoạn tuyệt, nhưng truyền thừa lại ném hơn phân nửa, đến thế hệ này của y, đã coi như là lay lắt hơi tàn.
Nếu như không phải Lăng Hư Phong có thiên tư kinh người, chỉ dựa vào một chút nội tình của Kiếm Sào Sơn hiện tại, là vô luận như thế nào cũng không thể tu luyện tới cảnh giới Dung Khí.
Phải biết rằng, dạng tồn tại này cơ hồ đã sắp chạm đến đỉnh điểm thế giới.
"Tiền bối, ngươi cũng đều lợi hại như vậy, đi tìm ta làm gì?" Vương Khung hỏi một câu, đây mới là chuyện hắn quan tâm nhất.
Lăng Hư Phong quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt ngưng lại, khẽ cười nói: "Thiên Vương Chiếu Hỏa Tượng hẳn đã rơi vào trong tay của ngươi! ?"
Thiên Vương Chiếu Hỏa Tượng là chí bảo của Thiên Vương Môn, nói đến lịch sử nguồn gốc, Thiên Vương Môn lâu đời hơn Kiếm Sào Sơn rất nhiều.
Món chí bảo này được truyền thừa qua nhiều thời đại, hương hỏa không dứt, đã sớm sinh ra linh tính, nếu không trước kia Hoắc Pháp Vương cũng không có khả năng hưng sư động chúng như vậy, bỏ ra đại giới cực lớn tiêu diệt Thiên Vương Môn, hơn phân nửa chính là vì món chí bảo này.
Hôm đó, trên Sơ Vương Tế, Vương Khung cũng là mượn nhờ món chí bảo này, kết nối với, dựa vào lực lượng còn sót lại của Thiên Vương Sơn mới có thể ngăn trở cao thủ Quang Minh Điện, giết ra khỏi vòng vây.
Hiện nay, Lăng Hư Phong mở miệng liền đề cập tới Thiên Vương Chiếu Hỏa Tượng, chuyện này khiến cho thần kinh của hắn căng cứng trong giây lát.
"Quả nhiên là không có chuyện tốt!" Vương Khung xoay chuyển tâm niệm, suy nghĩ cách thoát thân.
Phải biết rằng, đối phương chính là cao thủ cảnh giới Dung Khí, âm mưu tính toán bình thường căn bản không có tác dụng, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, giở trò khôn vặt chính là tìm chết.
Nếu như Đại Địa Viêm Lân Mãng vẫn còn, có lẽ là còn có thể đấu một trận, hết lần này tới lần khác đầu súc sinh này không biết rõ đã trốn ở nơi nào tiến hóa.
"Ngươi thật sự giống như còn có một đầu Đại Địa Viêm Lân Mãng...yêu thú được nuôi dưỡng đến cảnh giới Dung Khí cũng không thấy nhiều, không ngại thì cứ thả nó ra chơi đùa một chút..." Lăng Hư Phong đột nhiên nói.
"Con bà nó, tên gia hoả này có thể nhìn xuyên tâm tư của ta?"
Vương Khung giật nảy cả mình, kinh nghi nhìn Lăng Hư Phong, Lăng Hư Phong mỉm cười nói: "Tiểu tử, con đường của ngươi còn dài mà!"
Nói đến đây, Lăng Hư Phong có một chút dừng lại, y khoát tay, trong lòng bàn tay hiện ra một thanh tiểu kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận