Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 957

"Đó là quyền lực tối cao của yêu thú nhất tộc, chỉ có đạp vào Chân Vương mới có tư cách tiến vào Chân Vương Điện, bắt đầu từ thời đại thần thoại, Chân Vương Điện liền một mực tồn tại, đó là chiến lực đỉnh tiêm của nền văn minh yêu thú." Bạch gia cắn răng nói.
Đây chính là kết quả bết bát nhất.
Ba ngàn năm trước, Lâm La Thiên hoành không xuất thế, dùng thần thông tuyệt cường áp đảo yêu thú nhất tộc, ép buộc bọn chúng ký kết khế ước, Chân Vương Điện rời khỏi thế gian, không cho phép đặt chân đến nhân gian.
Hiện nay ba ngàn năm đã đi qua, bọn chúng rốt cục cũng lại xuất hiện...
Chân Vương Điện hiển hiện trong nhân gian!
Sự uy hiếp của yêu thú là vẫn luôn tồn tại, coi như văn minh chôn vùi, nhưng bọn chúng vẫn cường đại như trước, chỉ là tiền bối nhân loại kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, không biết bao nhiêu cao thủ xả thân liều chết, diệt sát những tai kiếp kia.
Thế nhân thiển cẩn, từ lâu đã quen an nhàn, căn bản không biết rõ sự khủng bố của nhất tộc này.
Thiên địa biến hóa, đã không giống lúc trước, huyết mạch cường đại lại hiển lộ một lần nữa, ưu thế của bọn chúng cũng càng ngày càng mạnh, phảng phất như luân hồi.
"Dùng Linh Lô tế tự, cũng là xứng với vinh quang của tộc ta!" Bên trong Chân Vương Điện, một thanh âm lạnh lùng truyền đến.
Ngay sau đó, thương cánh hiển hiện, như vân thiên chi tráo, che phủ vạn dặm.
Hào quang đầy trời cũng đều bị che đậy.
Phanh phanh Phanh! Ở dưới cỗ áp lực kinh khủng kia, Vương Huyền Cương, cường giả Thần Hỏa Sơn cùng với Linh Kiếm Sơn trực tiếp bay ngang ra ngoài, miệng thổ máu, nện xuyên qua một ngọn núi lại một ngọn núi.
"Côn Bằng..." Vương Huyền Cương cắn răng quát.
Đó là huyết mạch đỉnh tiêm trong yêu thú nhất tộc, tại thời đại thần thoại, được xưng là thôn thiên diệt nhật, phù diêu tinh không.
Thực lực của nó mạnh hơn lão Đọa Giao quá nhiều.
"Không xong!" Trong lòng Vương Khung giật thót một cái.
Ba đại cường giả cảnh giới Linh Lô, ở dưới cánh thương kia căn bản không có một tơ một hào lực phản kháng, chênh lệch thực sự quá lớn.
"Chân Vương Điện...đã lâu không thấy!" Đúng lúc này, một tiếng thở dài vang lên, cô đơn thâm trầm.
Bên trong hư không, một vị nam nhân chậm rãi đi ra, áo bào phần phật, duỗi tay phải ra, khí lưu thần bí quấn quanh, vậy mà trực tiếp cản lại thương cánh đáng sợ kia.
Oanh...
Va chạm nhấc lên dư ba bão táp gầm thét, áp sập sơn mạch phía dưới.
"Thần Cương!" Bên trong Chân Vương Điện phát ra một tiếng hừ lạnh.
Thập Nhị Vương Tọa, trước kia đã từng ỷ vào hiệp định, xâm nhập Chân Vương Điện.
Nhất mạch này của bọn chúng cùng với Thập Nhị Vương Tọa là không chết không thôi, đã đại chiến vô số lần.
"Côn Ngũ, không ngờ được ngươi cũng có một ngày thoát khốn!" Thần Cương đứng ngạo nghễ ở phía trên trời cao, ngăn ở trước người ba đại cường giả Linh Lô.
Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, khí thế vô địch bốc lên tận trời.
Đây chính là che đậy nhân thế chân chính.
Đây chính là Thập Nhị Vương Tọa!
"Uy danh của ngươi đã lâu, tu hành không ngừng, đến cảnh giới như vậy còn muốn chôn vùi tính mệnh vì nhân loại sao?" Bên trong Chân Vương Điện truyền ra tiếng cười lạnh.
"Sông núi luôn đổi thay, anh hùng tuổi xế chiều gặp đầu bạc..." Thần Cương khẽ nói: "Nếu mấy người chúng ta vẫn còn, đương nhiên phải dọn dẹp chướng ngại cho hậu bối!"
Dứt lời, y bước ra một bước, Thần Cương vạn trượng, như hỗn nguyên cùng nhau, diễn hóa nhật nguyệt tinh thần, áp về hướng Chân Vương Điện.
Uy thế kinh khủng chấn thiên động địa, Thập Vạn Đại Sơn cũng đều đong đưa.
"Cuồng vọng vĩnh viễn là yếu điểm của nhân loại!"
Tiếng cười lạnh vang vọng, bên trong Chân Vương Điện, một đầu hung cầm phóng lên tận trời, thương cánh phấp phới, có thể nuốt khung thiên, khí tức lăng lệ tách ra âm dương.
Phanh! Hai thân ảnh đụng vào nhau, núi non nát bấy, chỗ mà ánh mắt chiếu tới, đều hoá thành hư vô.
"Con mẹ nó, đây...đây là chiến đấu cấp bậc gì?" Vương Khung mở to hai mắt nhìn, trong nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.
So sánh cùng với thần Cương, trận chiến đấu trước đó quả thực chính là tiểu hài tử chơi đùa, không đáng giá được nhắc tới.
Loại lực lượng này dường như đã đạt đến cực hạn mà thiên địa có khả năng chịu đựng.
"Ha ha ha, Thần Cương, ngươi đơn thương độc mã cũng dám đi tìm cái chết?" Lão Đọa Giao hét dài một tiếng, thân thể khổng lồ bay lên cao, vọt thẳng về hướng ba người Vương Huyền Cương.
"Ngu xuẩn!" Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang vọng, lạnh lùng như vực thẳm vạn trượng.
Hư không vỡ vụn, một thân ảnh xuyên qua mà đến, lực lượng khủng bố trực tiếp xé rách thân thể của lão Đọa Giao, lực lượng khủng bố to lớn phảng phất như nổ tung, lan tràn ra dọc theo thân thể khổng lồ kia.
Trong nháy mắt, giao thân to lớn vỡ vụn ầm ầm, huyết cốt như rơi mưa rào, nhuộm đỏ bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận