Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 352

Vương Khung căn bản không quan tâm, vị Tam Hoàng Tử này hiển nhiên là đứng ở phía Diệp Thiên, hai người đã được quyết định là địch nhân từ lâu, đã như vậy, hắn còn khách khí để làm gì?
"La Sinh, ngươi không nên ép ta xuất thủ!" Đúng lúc này, giọng nói của La Hồng Thiên vang vọng thiên địa, y vô cùng tức giận, trong mắt nộ hỏa bừng bừng.
Một vị cao thủ cảnh giới Linh Lô là trân quý bực nào, coi như ở trong Vương Thành, cũng đều được coi như là trọng khí, đủ để xưng hùng một phương.
Từ trước đến nay, nếu như có di tích cổ xưa hay là trọng bảo thiên địa xuất hiện, cảnh giới Linh Lô đều là lực lượng tranh đoạt đỉnh tiêm.
Hiện nay, La Ma cứ như vậy chết mất, chết ở trong tay người của chính mình, chuyện này khiến cho trên dưới La Vương Thành đều có cảm giác chấn kinh, biệt khuất cùng với bất khả tư nghị.
La Hồng Thiên lộ ra sắc mặt khó coi, y nhìn lướt qua Vương Khung, phát hiện ra chính mình vẫn đã đánh giá thấp vị thiếu niên này.
Có lẽ, từ lúc vừa mới bắt đầu, y liền nên bình thản xử lý chuyện này, nhưng việc đã đến nước này, đã không có bất kỳ khả năng gì nữa.
"Ta đã nói rồi, người nào động đến hắn, người đó liền chết!" Thân hình của La Sinh Sát Kiếm lấp lóe, xuất hiện ở trước người Vương Khung.
Ầm ầm! La Hồng Thiên bước ra một bước, phía sau y trong lúc mơ hồ hiện ra một cánh cửa hư vô, giống như sóng nước đúc thành, gợn sóng tán loạn.
Hồng Môn! ?
"La Hồng Thiên muốn xuất thủ rồi? Tại La Vương Thành? Con mẹ nó...không thể nào..."
"Năng lực của La Hồng Thiên được xưng là một người diệt một quốc, nếu quả thật xuất thủ...chúng ta còn có đường sống sao?"
"Y thật sự dự định động thủ tại La Vương Thành? Lực lượng của y một khi bạo phát, sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào?"
Đám người kinh dị, đặc biệt là cao thủ bảy đại Vương Thành, thậm chí còn mở miệng khuyên can.
Nhưng mà, đường đường là La Vương, uy nghiêm bá đạo, nếu sát tâm đã động, há có thể vãn hồi.
"Đi mau!" La Sinh Sát Kiếm khẽ nói.
Vương Khung khẽ gật đầu, ánh mắt liếc xéo, lại một lần nữa lên tiếng nói: "Lão tử hiện tại liền đi, nhìn xem tên ngu xuẩn nào dám đụng đến ta."
Nói xong, Vương Khung nắm lấy tay nhỏ của La Thanh Nguyên vừa muốn quay người.
Bịch! Một tiếng ngã nặng nề chấn động, thân hình La Sinh Sát Kiếm lảo đảo, ngã xuống thẳng tắp ở trước mắt hắn.
Y trọng thương vừa khỏi, há có thể đánh lâu, lúc này rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi.
Nhưng mà, một màn này thực sự đã vượt quá ý liệu của Vương Khung, hắn lập tức choáng váng.
Không chỉ là hắn, tất cả mọi người cũng đều sửng sốt, rất nhanh, đạo đạo ánh mắt bất thiện lăng lệ rơi ở trên người Vương Khung.
"Ha ha...chuyện này...chuyện này thật xấu hổ...mới vừa rồi ta chỉ là nói đùa với mọi người một chút..."
Vương Khung ngẩn người, hắn không ngờ được La Sinh Sát Kiếm hung uy hiển hách lại không đáng tin cậy như vậy, nói nằm xuống liền nằm xuống, ngay cả thời gian cho hắn phản ứng cũng đều không có.
Nếu y nói tối nay mới nằm xuống, chờ đến lúc hắn rời khỏi La Vương Thành, đó mới là kết quả hài hòa hoàn mỹ.
Bây giờ thì tốt rồi, mới vừa rồi Vương Khung có bao nhiêu phách lối, hiện tại đạo đạo ánh mắt nhìn chăm chú hắn kia liền có bao nhiêu hung ác.
Đặc biệt là Hứa Kiếm Tu, y đường đường là cường giả cảnh giới Linh Lô, nhưng vào lúc vừa rồi, lại bị một tên hậu bối giống như Vương Khung chỉ vào cái mũi mắng như cháu trai.
Nếu như không phải cố kỵ La Sinh Sát Kiếm, y đã sớm xông lên xé hắn thành mảnh nhỏ.
"Ta có một loại dự cảm bất tường." La Thanh Nguyên nhỏ giọng nói lầm bầm.
Nàng xoa nhẹ tay phải, đầu ngón tay xanh thẳm hơi hơi nhấp nháy, một đồng bạc cổ hiển hiện.
"Ta xem còn có ai có thể cứu được ngươi." Hứa Kiếm Tu quát to một tiếng, cũng không còn điều gì cố kỵ, lực lượng cảnh giới Linh Lô phóng lên tận trời, như thiên uy hạo đãng cuồn cuộn mà tới.
Vương Khung lộ ra sắc mặt khổ qua, chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, trước mặt một mảnh tối tăm, bàn tay lớn kia giống như màn trời nghiền ép về phía hắn, lực lượng kinh khủng giam cầm toàn thân hắn, màng da, máu thịt, ngũ tạng, gân cốt...hết thảy đều phảng phất như bị ép chặt.
Liền ngay cả lực lượng Hỏa Chủng dường như cũng không phải là thuộc về hắn.
"Xong đời rồi!" Trong lòng Vương Khung hơi giật mình một chút, hắn biết chính mình lúc nãy đã trang bức quá lố, đừng nói là cảnh giới Linh Lô, coi như là cảnh giới Dung Binh hắn cũng đều không chống đỡ được.
Dạng tồn tại này sừng sững trên đỉnh cao nhất, đối với hắn mà nói, quả thực như là thần linh.
"Chết chắc rồi! Trong thiên hạ này, cuối cùng vẫn là thực lực vi tôn."
"Mặc cho ngươi tính toán cỡ nào, nhưng ở trước mặt thực lực chân chính vẫn là mặc cho người chém giết."
"Tên tiểu tử này quá không biết tự lượng sức, bằng vào một chút bản lãnh này cũng dám đến La Vương Thành? Quả thực không biết sống chết."
Đám người cảm thán, lần lượt lắc đầu, cuộc nháo kịch này cuối cùng vẫn phải dùng máu của Vương Khung để vẽ dấu chấm hết.
"Vương Khung!" La Thanh Nguyên hoa dung thất sắc, muốn tiến lên trước, lại bị Vương Khung ngăn cản, vào loại thời điểm này, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không để một nữ nhân đứng ra, ngăn ở trước mặt của hắn.
"Thật sự không cam lòng, còn kém một bước." Vương Khung cắn răng nói.
Hắn tính toán từng bước, thật sự cũng chỉ thiếu một bước, liền có thể mang theo La Thanh Nguyên rời khỏi nơi đây, lấy được thành công chân chính.
Nhưng mà một bước này lại là sinh ly tử biệt.
Lúc này, Vương Khung cảm thấy vô lực một trận, hắn đến cùng vẫn còn quá yếu.
Nếu như có thể cho hắn một cơ hội, hắn nhất định phải sẽ trở nên mạnh hơn, mạnh đến trình độ khiến cho tất cả mọi người ở đây lòng mang kính sợ, không cần phải dựa vào người khác nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận