Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 973

"Lão thất vẫn là có phúc vận, có thể thu hoạch được sự giúp đỡ của nhân vật như Đồ Hầu, ta nghe nói liền ngay cả Quan Quân Hầu cũng đều bị thiệt lớn ở trong tay ngươi." Ngũ Hoàng Tử đích thân rót một chén trà, đẩy về phía trước người Vương Khung.
Vương Khung tuyệt đối không đi đón, con ngươi trầm thấp.
"Tin tức của ngũ điện hạ thật đúng là linh thông."
Sự tình tại Thập Vạn Đại Sơn cực kỳ bí ẩn, Ngũ Hoàng Tử biết, Vương Khung cũng không kinh ngạc, nói cho cùng thì thế tử Thiên Vũ Vương cũng nhận được tin tức.
Nhưng y thậm chí ngay cả Quan Quân Hầu cuốn vào cũng đều biết, chuyện này quá không bình thường.
"Được phụ hoàng thưởng thức, ta hiện nay cũng kiêm chức tại Giám Thiên Ti." Ý cười trên mặt của Ngũ Hoàng Tử không giảm, trong mắt lại giống như có thâm ý: "Nhân vật giống như Đồ Hầu, nghịch phản quy củ, không kiêng kị gì, bên trong cùng thế hệ, gần như không có địch thủ, cũng cam tâm làm thủ hạ của lão thất sao?"
"Ngũ điện hạ nói đùa, ta cùng với thất điện hạ chỉ là bạn bè." Vương Khung thản nhiên nói.
"Ha ha ha, Đồ Hầu cho rằng chính mình tuyệt đối không cuốn vào cuộc chiến giữa các hoàng tử sao, lão thất cũng không có lòng đoạt đại vị?" Ngũ Hoàng Tử vỗ bàn cười to.
"Ừm?" Vương Khung ngạc nhiên.
Hắn không ngờ được ngôn ngữ của vị hoàng tử này vậy mà cuồng phóng, không kiêng kỵ như thế, lời như vậy mà cũng đều dám nói, hơn nữa còn là ở giữa chợ búa, quả thực chính là gan to bằng trời.
"Vị trí thái tử lơ lửng đã lâu, phụ hoàng như mặt trời ban trưa, dường như cũng không có dự định sắc phong thái tử, bảy người huynh đệ chúng ta, nếu nói người nào không có ý niệm tranh một chuyến, ta chính là người đầu tiên không tin." Ngũ Hoàng Tử cười nói.
Vị hoàng tử này và Tam Hoàng Tử, Thất Hoàng Tử đều không giống nhau.
Tam Hoàng Tử Tần Kiếp Quân cường thế bá đạo, Thất Hoàng Tử thì nhìn giống như ôn hoà, tâm tư lại thâm trầm bách biến.
Về phần vị Ngũ Hoàng Tử trước mặt này, cách sống sinh ra một chữ "chân", phảng phất như coi trời bằng vung, thiên hạ chỉ có ta, hết thảy tùy tâm, thành thật tự nhiên.
"Liền ngay cả dạng không tranh quyền thế như lão thất, không phải cũng là ẩn náu thủ đoạn sao?" Ngũ Hoàng Tử thản nhiên nói: "Ta dự đoán gã nhất định là đang giấu tài, nhưng gã không tiếc bại lộ át chủ bài, dùng một tay thúc đẩy sự tình phong hầu của ngươi, chuyện này ngược lại nằm ngoài dự kiến của ta."
"Ngũ điện hạ đến cùng muốn nói cái gì?" Vương Khung trầm giọng hỏi.
"Ngươi không hiếu kỳ lực lượng sau lưng của gã sao?" Nụ cười trên mặt của Ngũ Hoàng Tử dần dần thu liễm, ném ra ngoài một vấn đề.
Vương Khung nghe thế, nhíu mày.
Đích xác, bên người Thất Hoàng Tử cũng không phải chỉ có một mình Vương Khung.
Hôm đó, các đảo hải ngoại tiến cống xưng thần, Cửu Nhung Man Tộc quy thuận Đại Tần, tìm về tàn tích Thủy Long Ngọc Bích, ba chuyện lớn này đã thúc đẩy Vương Khung phong hầu.
Thất Hoàng Tử đều đặt những công lao này ở trên đầu của hắn.
Mới đầu, Vương Khung đã từng hoài nghi, thủ đoạn của Thất Hoàng Tử lăng lệ, núi lở trời sập, nhưng nếu nói sau lưng không có trợ lực, chỉ sợ là cũng khó có thể làm thành ba chuyện lớn này.
Chỉ là Thất Hoàng Tử không có nói, Vương Khung cũng không tiện hỏi nhiều.
Hôm nay, Ngũ Hoàng Tử nhắc lại chuyện xưa, lại làm cho trong lòng Vương Khung dâng lên một chút bất an.
"Nhắc mới nhớ, ngươi cùng với lão thất có lẽ đã lâu rồi không gặp."
Dứt lời, Ngũ Hoàng Tử móc ra một bình pha lê nhỏ từ trong ngực, trong suốt sáng long lanh, bên trong đựng dịch thể màu đỏ tươi, như là ngọc châu lưu ly, óng ánh quang hoa, hiện ra dị sắc.
"Đây là..." Trong lòng Vương Khung hơi giật mình một chút.
Bình pha lê nhỏ kia tuy là bịt kín, nhưng hắn vẫn như cũ cảm nhận được khí tức quen thuộc.
"Đây là máu của lão thất." Ngũ Hoàng Tử không hề giấu diễm.
"Ngươi lấy được từ nơi nào?" Vương Khung trầm giọng hỏi.
Ngũ Hoàng Tử nhoẻn miệng cười nói: "Lão thất gần đây tu luyện mặc dù có đại tiến triển, nhưng ở trước mặt ta cũng không được tính là gì."
"Ngươi động thủ với gã?"
"Dùng thực lực của lão thất hiện tại, đừng nói là lấy một chút máu của gã, coi như lấy tính mệnh của gã cũng không được tính là việc khó gì." Ngũ Hoàng Tử nói ra một lời kinh người, lời nói đại nghịch bất đạo như này mà cũng dám nói ra.
Y ngay thẳng như này, ngược lại đã khiến cho Vương Khung có một chút kinh ngạc, không biết nên phản ứng như thế nào.
"Kỳ quái lắm sao, hoàng vị của phụ hoàng trước kia cũng không phải là đến như vậy sao?"
"Ngũ điện hạ..." Vương Khung nghe không vô.
Loại lời này mà cũng có thể nói lung tung sao?
Đối phương đường đường là hoàng tử, sủng nhi của Tần Hoàng, nói hai câu cũng liền thôi, hắn là một ngoại nhân, cũng là hầu gia đương triều, nghị luận loại chuyện này cùng với hoàng tử, vạn nhất truyền đến tai của Tần Hoàng, đó là tội trạng đủ để khám nhà diệt tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận