Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 624

"Cho ngươi thêm hai ngày thời gian, không có tiền trả, ta liền bán muội muội của ngươi vào trong kỹ viện." Tráng hán cười gằn nói: "Muội muội của ngươi năm nay hẳn đã mười hai tuổi, vừa vặn có thể bán được với một cái giá tốt."
Nói xong, đám người cười vang, quay người rời đi.
Lúc này, Lục Ly quỳ rạp ở trên mặt đất, hai tay nắm thật chặt, trong mắt lóe ra sự phẫn nộ vô cùng, máu đỏ tươi dọc theo vết thương thấm vào bia cổ.
Cho dù là ai cũng không thể nhìn thấy, hai chữ to trên bia cổ nổi lên ánh sáng yếu ớt, thoáng qua tức thì, giống như hư không.
Lục Ly chỉ là một tiểu nhân vật, đừng nói là tại Đế Đô, coi như ở bên ngoài, y cũng đều là tồn tại không quan trọng gì giống như kiến hôi.
Ở cái thế giới này, ngay cả Hỏa Chủng cũng đều không có ngưng tụ thành, đã chú định chỉ có thể làm người bình thường cả đời.
Đáng buồn nhất là, cho dù là ở bên trong người bình thường, y cũng đều chỉ có thể được xếp ở tầng dưới chót, thuở nhỏ đã mất mẹ, chỉ có muội muội cùng với phụ thân sống nương tựa lẫn nhau.
Phụ thân Lục Ly dựa vào công việc khổ sai gõ mõ cầm canh, miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhưng ai có thể ngờ được, năm ngày trước, một vụ tai nạn ngoài ý muốn xảy ra, ngay cả phụ thân duy nhất có thể dựa vào cũng đều chết rồi, cuộc sống của Lục Ly phát sinh biến hóa long trời lở đất, vừa nghèo nàn là vừa lạnh giá.
Các chủ nợ mà phụ thân y vay tiền trong những năm khó khăn trước đây liên tục đến để xiết nợ , y bây giờ đã coi rơi vào tình cảnh cùng đường mạt lộ.
"Thật sự là muốn bức chết ta!" Lục Ly cắn răng, thất hồn lạc phách, vịn bia cổ ở bên cạnh, thất tha thất thểu đứng lên.
Vào thời điểm về đến nhà, trời đã tối, bên trong nhà ngói cũ nát lóe lên ánh đèn mờ nhạt.
Vì tiết kiệm, liền ngay cả bấc đèn cũng đều được lấy ra, chia thành ba phần, bởi vậy độ sáng cũng ảm đạm không ít.
Lục Ly xoa xoa máu đen trên mặt, phủi bụi trên người một cái, điều chỉnh cảm xúc một lần, mới đẩy cửa đi vào.
"Ca..." Trong phòng, một cô bé gầy yếu tiến lên đón, gương mặt xinh đẹp nguyên bản căng cứng hiện ra một nụ cười, rất hiển nhiên, Lục Ly về muộn khiến cho nàng có một chút lo lắng.
Dù sao, bây giờ nàng cũng chỉ còn lại một người thân này.
"Nhìn xem có việc gì để làm, xoay xở một chút." Lục Ly cố nặn ra vẻ tươi cười, sờ sờ đầu muội muội, trong nội tâm đột nhiên có phần chua xót.
"Đã tìm được chưa?" Lục Tiêu Tiêu hỏi.
Sắc mặt của Lục Ly cứng đờ, lập tức nói: "Sắp, đã sắp có manh mối."
Lục Tiêu Tiêu dường như phát giác ra được cái gì, không có hỏi tiếp, quay người, bưng ra một bát cháo.
"Ở đâu ra?" Nhãn tình của Lục Ly sáng lên, không nhịn được nói.
Bằng vào điều kiện bây giờ của nhà bọn hắn, coi như là cám gạo cũng đều không có ăn, chớ đừng nói chi là bực gạo tẻ này.
"Ta đem bán Trường Sinh Khóa."
"Cái gì?" Lục Ly vội vàng nói: "Đó chính là mẹ để lại cho ngươi..."
Lục Tiêu Tiêu sinh ra không được bao lâu, mẹ của nàng liền qua đời, kiện Trường Sinh Khóa kia chính là tưởng niệm duy nhất để lại cho nàng.
"Không có việc gì, về sau ca sẽ giúp ta chuộc về, đúng không?" Lục Tiêu Tiêu đẩy bát cháo kia tới trước mặt Lục Ly: "Nhanh, nhân lúc còn nóng ăn đi!"
Lục Ly nhìn bát cháo nóng hổi, trong lòng chua chua.
Y biết, chuyện này là bất đắc dĩ, nếu như không phải bán Trường Sinh Khóa, bọn hắn liền ngày cả bữa ăn ngày mai cũng đều không có.
"Tiêu Tiêu...ca ca nhất định sẽ không để cho ngươi chịu khổ." Lục Ly cầm thật chặt bát cháo, trong nội tâm yên lặng nói.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sự phiền lòng cực khổ ở trong giấc mộng cũng sẽ được yên tĩnh một lát.
Lục Ly mang theo tâm tư rơi vào mộng đẹp, hơi thở gấp gáp và nặng nề.
Ông! Đột nhiên, một cơn chấn động truyền đến, lưu loát, như một tấm lưới lớn giáng lâm.
Lục Ly nhíu mày, trong giấc mộng, y nhìn thấy một tấm bia cổ, đó đương nhiên là "Vận Khí Bia" ở thành đông kia, qua bao nhiêu năm, người nghèo quỳ bái, phía trên cũng đều bị hương hỏa nhuộm thành màu đen, vết bẩn trải rộng.
Đột nhiên, hai chữ "Vận Khí" trên bia cổ bỗng nhiên rung động, các nét chữ xoắn lại như một con rắn, trở thành hai chữ khác:
Mạt Pháp!
Ầm ầm! Đúng lúc này, một đóa hoa sen sinh ra từ bên trong bia cổ kia, cành lá xanh biếc như trời xanh, trên đài sen nở ra ánh sáng huyền bí.
Lục Ly hoảng hốt, bước đến đài sen kia trong giấc mộng, ma xui quỷ khiến ngồi xuống.
Trong tích tắc, một làn sóng như sấm sét lao về phía cơ thể y, gân cốt chấn động, huyết dịch trong cơ thể y phảng phất như bị kích hoạt.
Vùng đan điền trở nên ấm áp, vô số ánh sáng huỳnh quang bắt đầu hội tụ, cuối cùng hóa thành một vầng sáng chói lọi.
Hỏa Chủng!
Vào giờ khắc này, Lục Ly giống như bị thần nhập, vậy mà ngưng tụ Hỏa Chủng lặng yên không một tiếng động.
Dạng tạo hoá này xưa nay hiếm thấy, không thể tưởng tượng.
Hô hấp của y càng kéo dài, khí tức cũng càng ngày càng cường đại, một cỗ dao động trước nay chưa từng có phóng lên tận trời, giống như lôi quang chợt hiện, thoáng qua tức thì.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận