Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 411

Ai cũng biết ý nghĩa đằng sau chỉ lệnh này.
Quang Minh Học Cung rốt cuộc không còn cao cao tại thượng nữa, bọn hắn mở rộng cánh cửa tiện lợi, mở ra hy vọng tu hành Hỏa Chủng cho tất cả mọi người.
Mười năm, hai mươi năm sau...số lượng dị năng giả thức tỉnh Hỏa Chủng sẽ tăng mạnh, trong đó thậm chí có thể xuất hiện cường giả cái thế ảnh hưởng đến đại cục thiên hạ.
Hôm đó, Xích Long Thành có dị tượng phát sinh, đại địa nứt vỡ, thành trì bị phá huỷ, nửa tòa thành cơ hồ đều bị san thành bình địa.
Sau đó có người tuyên bố, là La Sinh Sát Kiếm xuất thủ, cứu đi hai vị đệ tử từ bên trong tử lao.
Hoang nguyên non sông, mênh mông bát ngát.
Bên bờ Nhai Thủy, Minh Hạo Nhiên cùng với Diệp Mặc tĩnh tọa điều tức.
Sau khi Sơ Vương Tế kết thúc, có không ít đệ tử may mắn còn sống sót, những người khác thì còn tốt, nhưng hai người bọn hắn bởi vì có quan hệ quá gần với Vương Khung, bị nhốt vào tử lao.
Vì thế, La Thanh Nguyên dùng thủ đoạn Địa Sư phá huỷ trận pháp Xích Long Thành, đồng thời mời La Sinh Sát Kiếm đến, cứu hai người ra.
Một lát sau, Minh Hạo Nhiên cùng với Diệp Mặc rốt cuộc cũng khôi phục lại.
"Tạ...tạ ơn!" Diệp Mặc nhìn La Thanh Nguyên, nhỏ giọng nói.
Thần sắc của y ảm đạm, từ sau khi Vương Khung mất tích, y triệt để rơi vào tình trạng tụt dốc không phanh, khó mà tự kềm chế.
"Thần tượng hắn..." Minh Hạo Nhiên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn xuống không có nói.
"Yên tâm đi, hắn còn sống...nhất định còn sống..."
La Thanh Nguyên siết chặt tay nhỏ, ánh mắt vô cùng kiên định, không biết là đang an ủi mọi người, hay là đang nói với mình.
"Đúng, nhân vật như thần tượng, làm sao sẽ chết? Trong thiên hạ ai có thể giết được hắn?" Minh Hạo Nhiên khơi dậy hi vọng trong lòng ngực, siết chặt nắm đấm, vô cùng kiên định nói.
Diệp Mặc nghe thế, con mắt sáng lên một chút.
Y đứng dậy, nhìn nước sông cuộn trào, đột nhiên nói: "Ta muốn trở nên mạnh hơn!"
Lúc này, trong nội tâm Diệp Mặc chưa bao giờ khát vọng cường đại giống như hiện tại, nếu như thực lực của y có thể cường đại đến mức đủ để chấn nhiếp thiên hạ, khiến cho tứ phương sợ hãi, Vương Khung sao lại phải liều mình bỏ chạy.
Bắt đầu từ thời khắc này, nội tâm của Diệp Mặc kiên định trước nay chưa từng có, y nói với mình, một ngày nào đó, y sẽ cường đại đến mức khiến cho thiên hạ run rẩy, không có người nào lại dám động vào Vương Khung mảy may.
"Ngươi muốn trở nên cường đại sao? Đi theo ta đi!"
Đột nhiên, một giọng nói thanh lãnh vang lên.
Đám người sợ hãi cả kinh, liền ngay cả La Sinh Sát Kiếm ngồi xếp bằng ở nơi xa, bên trong con ngươi cũng đều hiện lên dị sắc.
Ở phía trên nước sông cuồn cuộn, một bóng áo xanh lướt sóng mà đến, đeo mặt nạ trắng, như quang minh lay động, vô tướng vô lượng.
"Là ngươi?" La Sinh Sát Kiếm phát ra tiếng kinh nghi, dường như nhận ra người này.
"Là người nào?" Minh Hạo Nhiên không nhịn được hỏi.
Nam tử đeo mặt nạ màu trắng nhìn Diệp Mặc, dường như trong mắt chỉ có một mình y.
"Ngươi muốn trở nên cường đại liền đi theo ta đi!"
Nói xong, người kia vung tay lên, nước sông cuồn cuộn hóa thành một chiếc cối xay, chảy ngang ở trước người Diệp Mặc.
Đám người kinh nghi bất định.
La Thanh Nguyên ném ánh mắt hỏi thăm về hướng La Sinh Sát Kiếm, La Sinh Sát Kiếm suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
"Cơ hội đang ở trước mắt ngươi, đi hay không đi, tuỳ thuộc vào ngươi." Người mặc áo xanh nhanh chóng rời đi.
Diệp Mặc siết chặt nắm đấm, nhảy vào trong cối xay, đi theo, trong nháy mắt, liền biến mất ở phần cuối nước sông.
"Đây chính là cơ duyên hiếm thấy!" La Sinh Sát Kiếm đột nhiên nói.
Minh Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn bóng lưng Diệp Mặc đi xa, lộ ra thần sắc ảm đạm.
"Ngươi định như thế nào?" La Thanh Nguyên hỏi.
"Ta muốn đi đến sa mạc tuyết phía bắc!" Minh Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt biến thành vô cùng kiên định: "Liền giống như Tiểu Diệp Tử nói, chúng ta quá yếu, vào trước khi thần tượng trở về, ta nhất định sẽ làm cho chính mình trở nên càng thêm cường đại."
Sa mạc tuyết phía bắc là chỗ nghèo nàn nhất thiên hạ, nhưng mà chỗ đó thần bí khó lường, cất giấu rất nhiều nền văn minh cổ lão cùng với di tích.
Lúc trước vào thời điểm Tần Hoàng chưa đăng cơ, trải qua nhiều năm nghèo túng, chính là bị đày đi đến chỗ đó.
Minh Hạo Nhiên lựa chọn sa mạc tuyết phía bắc, điều đó thể hiện sự quyết tâm và ý chí của y.
Vào ngày này, Minh Hạo Nhiên rời đi, người đã từng là thiếu gia ăn chơi này, lẻ loi một mình, đi tới sa mạc tuyết phía bắc.
"Bên cạnh hắn có một đám đồng bạn rất tốt." La Sinh Sát Kiếm trầm giọng nói.
"Có lẽ vào một ngày nào đó, bọn hắn thật sự có thể trở thành lực lượng mà cái thế giới này không thể coi nhẹ." Giọng nói của La Thanh Nguyên trở nên lạnh lùng: "Nhưng bây giờ...khoản sổ sách này là không thể tính như vậy!"
La Sinh Sát Kiếm giương mắt nhìn nàng một chút, không nói gì thêm.
Loại ánh mắt kia, y quá quen thuộc, quyết tuyệt sát phạt, người nào cũng sẽ không ngờ được tiểu công chúa La Vương Thành, trong xương cốt lại cất giấu phong mang và sát cơ như vậy.
"Hãy sống sót!" La Sinh Sát Kiếm đứng dậy, nói một câu cuối cùng, hóa thành kiếm quang phóng lên tận trời, tiêu thất ở chân trời mênh mông.
"Ta sẽ chờ ngươi trở về..." La Thanh Nguyên khẽ nói.
Rất nhanh, thanh nói của nàng bị nước sông thổn thức nuốt mất.
...
Ầm ầm!
Lôi quang nổ vang, lóe lên như rồng trên bầu trời đầy mây, hóa thành một vệt chói mắt.
Thiên không phảng phất như muốn tương liên cùng với đại địa, ép tới cùng cực.
Ở bên trên hoang mạc vô tận, khí nóng bốc lên, những hạt cát vàng được nắng nung nóng dường như sắp sửa mở ra một cuộc sống mới, đang nhảy múa cuồng nhiệt trong gió mạnh.
Đột nhiên, một cồn cát nhỏ di chuyển, một bàn tay to vươn ra từ bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận