Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 449

"Đoán chừng là người trẻ tuổi, đụng đại vận, mới có thể quật khởi."
"Chỉ sợ không có đơn giản như vậy, ở phía sau hàng thịt số 73 nhất định có cao thủ nâng đỡ, mục đích chính là vì thăm dò thái độ của kẻ đứng sau màn kia." Trong mắt Dạ Vương lại một lần nữa lấp lóe quang mang trí tuệ.
Thân thể mềm mại của Tô Thanh Hòa run rẩy, lộ ra vẻ chợt hiểu.
Không hổ là lão sư, nàng cũng không có nghĩ tới tầng hàm ý này.
"Ngươi đi tiếp xúc một chút cùng với hàng thịt số 73 này, thăm dò kỹ càng." Dạ Vương khẽ nói, lộ ra bộ dáng bày mưu nghĩ kế.
Tô Thanh Hòa khẽ gật đầu, lui xuống.
...
Vương Khung căn bản không biết, Đao Hà Cổ Bảo bị hủy diệt đã nhấc lên gợn sóng như thế nào trong toàn bộ Phế Thổ.
Sau khi huỷ diệt Đao Hà Cổ Bảo, hắn liền biết được Quang Minh Điện đã điều động cao thủ tiến vào Phế Thổ, vì phòng ngừa dẫn tới chú ý, hắn không có đánh ra cờ hiệu Đồ Thần Công Hội, mà tự xưng là hàng thịt số 73.
Lúc này, tại miếu cổ, ở bên trong đại điện.
Vương Khung nhìn nam nhân trước mắt, thần sắc phức tạp, nam nhân này cười như không cười nhìn hắn, rốt cuộc cũng mở miệng nói.
"Từ khi ngươi thả ta đi từ Tinh Hà Thành, cũng đã được ba năm!"
Ba năm trước đây, tại Tinh Hà Thành.
Vận mệnh của Vương Khung chuyển hướng, hắn lọt vào tính toán của Diệp Thiên, bị chụp mũ cấu kết dị giáo, thả đi đại tội.
Trên thực tế, hắn là thật sự bị người hãm hại, trong lúc vô tình đi vào trong cạm bẫy, kích hoạt cấm chế, mới khiến cho trọng phạm bị trấn áp đào thoát.
Trọng phạm hôm đó, chính là nam nhân trước mắt này.
"Tiền bối, ngươi có biết hay không lúc trước ta vì cứu ngươi, đã phạm vào tội nặng." Vương Khung co rúm da mặt, không nhịn được nói.
Ba năm trước, Hỏa Chủng của hắn bị phế, mất hết năng lực, từ một tuyệt thế thiên tài, hắn trở thành kẻ phản nghịch bị mọi người hắt hủi.
Trong những năm qua, hắn quả thực đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở.
"Tuy nhiên vì giải cứu tiền bối, những chuyện này cũng không là gì..." Vương Khung bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.
"Bớt đi, ngươi khi đó là bởi vì ngu xuẩn, bị người hãm hại!" Lăng Hư Phong khá hứng thú nhìn chằm chằm vào Vương Khung, cười to nói.
"Tiền bối, ta chỉ là tương kế tựu kế mà thôi." Vương Khung mặt cũng đều không đỏ, tiếp tục nói: "Ta biết rõ Quang Minh Học Cung tàng long ngọa hổ, cho nên mới chịu nhục, biết rõ là cạm bẫy cũng muốn đạp vào trong đó, giương cao ngọn cờ công lý, giải cứu người đại nghĩa giống như tiền bối."
"Ngài nhìn đi, ta cũng đã triệt để phân rõ giới hạn cùng với Quang Minh Học Cung." Vương Khung lộ ra thần sắc nghiêm chỉnh, khẳng khái.
"Bớt đi, ngươi rõ ràng là bị Quang Minh Điện truy sát khắp thế giới, không còn đường nào chạy trốn." Lăng Hư Phong lại cười nói một lần nữa.
Không thể không nói, da mặt của tên tiểu tử này đúng là dày không có biên giới.
Rõ ràng là chính mình ngu xuẩn, đánh bậy đánh bạ thả y đi, hết lần này tới lần khác lại nói thành là mưu tính đã lâu, tương kế tựu kế, tình nguyện hi sinh chính mình, cũng phải trả tự do cho y.
Vô nghĩa nhất là, chính mình trở mặt cùng với Quang Minh Điện, lại khăng khăng nói là muốn giương cao ngọn cờ công lý, vì y cho nên mới rơi vào tình trạng này.
Chỉ bằng vào loại mặt dày này, liền có thể làm chuyện lớn.
"Tiểu tử, loại người như ngươi nếu như không bị người ta đánh chết tươi, thành tựu trong tương lai là bất khả hạn lượng." Lăng Hư Phong không nhịn được thở dài.
Dạng kỳ hoa giống như Vương Khung, cả thế gian hiếm thấy.
Bất kỳ thế lực nào nếu như nắm giữ đệ tử như vậy, nếu như không phải là bị người ta đập nát sơn môn, đoạn tuyệt hương hỏa, ngay cả mộ tổ sư cũng bị đào lên. Thì chính là làm vinh dự cho môn phái, hương hỏa không dứt, truyền thừa vạn thế không suy.
"Tiền bối quá khen!" Vương Khung khiêm tốn nói.
Từ một khắc nhìn thấy Lăng Hư Phong kia trở đi, thần kinh của hắn vẫn ở vào trạng thái căng thẳng.
Bởi vì đối phương là cao thủ cảnh giới Dung Khí, bản thân càng là lọt vào truy nã của Quang Minh Học Cung, cực kỳ liều mạng, vô pháp vô thiên.
Loại người này cơ hồ là không kiêng kị gì, sát phạt tùy tâm, có rất ít đồ vật có thể kiềm chế y.
Đối phương tìm tới cửa, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
"Tiểu tử, ngươi có phải hay không cảm thấy ta tìm tới cửa, là sắp có chuyện không tốt?" Lăng Hư Phong nhướng mắt, khẽ cười nói.
Vương Khung nheo mắt, nghiêm mặt nói: "Tiền bối nói lời này cũng quá khách khí, ta cùng với tiền bối mới quen đã thân..."
"Thôi, không cần phải nói những câu chúc tết." Lăng Hư Phong khoát tay nói.
Y và Vương Khung mặc dù tổng cộng chưa gặp nhau quá ba lần, nhưng y cũng có nghe nói qua một chút về cách làm người của hắn.
Tên tiểu tử này một bụng ý nghĩ xấu, ngoài mặt thì đối xử với ngươi chẳng khác gì người thân, sau lưng nói không chừng đã đang mài đao xoèn xoẹt, tính toán các loại.
"Nếu không thì bán y cho Quang Minh Điện! ?" Lúc này, Vương Khung đang suy nghĩ trong nội tâm.
"Ngươi có biết vì sao ta tới tìm ngươi hay không?" Lăng Hư Phong đột nhiên hỏi.
Vương Khung khẽ giật mình, lắc đầu, biểu thị không biết.
Lăng Hư Phong quét mắt nhìn hắn một cái, nhẹ giọng thở dài: "Ba năm trước, ngươi mặc dù mơ mơ hồ hồ giải cứu ta, nhưng phỏng chừng cũng không hiểu rõ đối với thân phận của ta."
Vương Khung trầm mặc không nói, chờ đợi câu tiếp theo của đối phương.
"Ta là đạo chủ Kiếm Sào Sơn."
"Kiếm Sào Sơn! ?" Vương Khung nhíu mày, lộ ra vẻ kinh ngạc: "Không phải đã bị huỷ diệt rồi sao?"
Lời mới vừa mới ra khỏi miệng, Vương Khung liền hối hận.
Quả nhiên, ánh mắt của Lăng Hư Phong như kiếm, liếc nhìn hắn, loại ánh mắt kia, giống như hàn đàm vạn trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận