Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 1042

Tại Thập Vạn Đại Sơn, một vị thanh niên ngồi xếp bằng ở trước miếu cổ, chung quanh đều là đồng bạn của y, có nam có nữ, khí tức cường đại.
Đột nhiên, thanh niên ngẩng đầu nhìn về phương hướng Đế Đô, khóe miệng hơi hơi nâng lên, lộ ra một nụ cười hiểu ý.
"Sao thế?"
"Không có việc gì, chỉ cảm thấy có người quen trở về."
"Đúng vậy, đều đã hơn ba mươi năm, ngươi còn chưa có nói cho ta tại sao lại chọn cái tên kỳ cục Xuyên Việt Giả này?" Thiếu nữ tóc đỏ kéo cánh tay của thanh niên nói.
"Có người mơ một giấc mộng, y nói Xuyên Việt Giả hẳn là có nhân sinh không đồng dạng..." Thanh niên nhìn về phương hướng Đế Đô, cười nói.
"Cho nên ta đi khắp thiên hạ, tìm kiếm đồng bạn."
"Đối với ta mà nói, mạo hiểm cùng với các ngươi, đó là nhân sinh thuộc về ta."
Nói đến đây, ánh mắt của thanh niên lướt qua khuôn mặt của từng người bạn đồng hành.
"Nghe không hiểu, người mà ngươi nói kia đến cùng là người nào? Còn sống không?" Thiếu nữ tóc đỏ cảnh giác nói.
"Là một tên vô lại, sống rất khá." Thanh niên cười to, đạp lên một cuộc hành trình mới.
...
Tại Đế Đô, trong Bổ Thiên Công Hội.
"Nhập hội, đốt hương, tế bái!"
Thanh âm cao vút vang lên trên quảng trường.
Rất nhiều thiếu niên cúi người quỳ bái.
Bên trên tế đàn, thờ phụng một bức chân dung cổ lão, phía trên vẽ một vị nam tử, bên hông dắt thanh đao màu đen, mày nở, sau lưng chính là một ngọn lửa màu đen.
"Đây chính là tổ sư gia của Bổ Thiên Công Hội chúng ta sao?"
"Đây không chỉ là tổ sư gia, càng là người khai sáng Luyện Khí Thuật, nghe nói hơn ba mươi năm trước, mọi người phía trên đại lục vẫnlà tu luyện Hỏa Chủng."
"Hỏa Chủng, đó là cái gì?"
"Hẳn là một loại phương pháp tu hành lạc hậu."
Mấy vị thiếu niên nói nhỏ, khi ánh mắt lăng lệ của sư trưởng quét qua, bọn hắn vội vàng ngậm miệng.
"Nghe nói hôm nay trong cung xảy ra một chút động tĩnh, lão thất phong cung môn, bất kỳ người nào cũng không được đi vào, gã tiến vào Thiên Thượng Nhân Gian biệt viện một mình, nghe nói còn có tiếng khóc truyền ra."
Trên nhà cao tầng, gã béo nhìn xuống quảng trường, ba mươi ba năm trôi qua, thân hình của gã càng béo phì to lớn.
"Thật hay giả?" Minh Hạo Nhiên không nhịn được hỏi.
Thất Hoàng Tử năm đó đã là đương kim bệ hạ cao quý, về phần Thiên Thượng Nhân Gian biệt viện chính là chỗ ở của Tần Hoàng năm đó.
"Ai biết là thật hay giả, liên quan cái rắm đến ta, gã còn thiếu nợ ta một vò Thần Tiên Tửu!" Gã béo nhếch miệng nói.
"Cũng đúng, liên quan cái rắm đến ta, vẫn nên quản Bổ Thiên Công Hội đi, dù sao cũng là do hắn để lại." Minh Hạo Nhiên nhẹ giọng thở dài.
"Bổ Thiên Công Hội, hiện nay đã là đại thế lực đệ nhất thiên hạ, giống như Quang Minh Điện lúc trước..." Gã béo khẽ nói.
"Cho dù là Quang Minh Điện cũng không thể đánh đồng cùng với Bổ Thiên Công Hội hiện nay." Minh Hạo Nhiên lắc đầu nói.
Hiện nay, y chính là hội chủ Bổ Thiên Công Hội.
"Cũng không biết hiện tại tên gia hỏa kia đang ở đâu? Thật sự không biết sinh thời, còn có thể gặp lại hắn hay không?" Minh Hạo Nhiên thổn thức nói.
Tính toán kỹ, Vương Khung cũng đã đi ròng rã mười năm.
"Yên tâm đi, một ngày nào đó, hắn sẽ trở về." Gã béo nhìn xuân quang sáng rỡ ngoài cửa sổ, vô cùng tin tưởng nói.
...
Táng Viêm Hà hùng dũng như một con rồng dài, chảy ngang qua đại địa.
Một bóng dáng đáng sợ trực tiếp xuyên qua thiên địa.
"Khung Khung, ở bên trong cấm địa mới vừa rồi là cái gì?" La Thanh Nguyên rúc vào trong ngực Vương Khung, trong mắt vẫn còn nỗi sợ hãi kéo dài.
"Đó là những sinh linh đã biến đổi sau khi bị côn trùng xâm chiếm từng bước." Vương Khung khẽ nói.
Sinh linh bên trong cấm khu, liền giống như tồn tại bị Lâm La Thiên trấn áp ở bên trong miếng sắt vậy.
Chỉ là bọn hắn không thuộc về thời đại này, càng thêm cổ lão hơn so với nhân loại và yêu thú.
"Phía trước chính là chân trời, có sợ hay không?" Vương Khung ôm thật chặt La Thanh Nguyên, đạp hư không, không ngừng đi tới.
"Không sợ, phu quân của ta là đệ nhất thiên hạ, có ngươi bảo hộ ta, đến chỗ nào cũng không sợ."
La Thanh Nguyên ôm Vương Khung, mặt nhỏ đỏ hồng, có một chút do dự, lại có một chút không yên lòng hỏi: "Chân trời có cái gì?"
"Không biết, có lẽ sẽ có thể tìm được Vương gia tại đó..." Vương Khung khẽ nói, hắn tìm khắp thiên địa, cũng không có tìm được chỗ ở của Vương gia, khả năng lớn nhất chính là bộ tộc này liền trốn ở chân trời.
"Cũng có khả năng, đó chính là chỗ nối liền với cố hương của Tần Hoàng..."
"Cố hương của Tần Hoàng?" La Thanh Nguyên ngẩng đầu, nháy mắt, lộ ra vẻ khó hiểu.
"Ha ha ha, mặc kệ có cái gì, khẳng định sẽ là một phen đặc sắc khác." Vương Khung ôm chặt La Thanh Nguyên vào trong ngực: "Thanh Nguyên, ngươi có muốn mạo hiểm đi theo ta hay không?"
"Trên trời dưới đất, ngươi đến chỗ nào, ta liền đến chỗ đó." La Thanh Nguyên nhìn Vương Khung với ánh mắt dịu dàng.
"Tốt!"
Vương Khung hét dài một tiếng, thần uy mênh mông, hóa thành thần lôi bất hủ, xuyên thủng hàng rào thiên địa.
Hắn tung người nhảy một cái, nhảy vào trong đó, biến mất trong một đám mây ánh sáng.
Ở đó, có một thế giới mới.
Phấn khích mới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận