Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 287

Toàn bộ yêu huyệt cũng đều chấn động, dường như căn bản không chịu nổi khí tức đáng sợ như vậy.
"Mẹ kiếp, tại sao có thể như vậy?"
"Dùng mệnh của ta, hoán bỉ chi linh, yêu thư chi thượng, tận khắc yêu tên!"
Bạch gia khẽ nói, chú văn cổ lão vang vọng ở bên trong cổ huyệt.
Đột nhiên, bóng tối sau lưng nó, dường như có một thân ảnh muốn nhảy đi ra.
Trong nháy mắt, quanh người nó nổi lên ánh sáng ảm đạm, lông tóc dựng đứng, sinh ra từng mảnh từng mảnh lân giáp.
Vào lúc này, ánh mắt của Bạch gia thay đổi, không còn thản nhiên lười biếng như trước, mà là lãnh đạm phảng phất như vực sâu.
"Đây là..." Vương Khung chấn kinh.
Bạch gia bước ra một bước, đại địa chấn động, lưu quang màu vàng tản ra từ vó lừa của nó, chìm sâu vào trong lòng đất.
Mỗi khi bước ra một bước, liền có một cỗ tần suất huyền diệu truyền ra từ sâu trong lòng đất, phảng phất như tim đập, tương liên với nó.
Ầm ầm! Ở phía dưới cỗ lực lượng này, thanh trường thương đẫm máu kia giống như lọt vào giam cầm, từng sợi tơ màu vàng quấn quanh trái phải, không ngừng làm hao mòn khí tức sát phạt ở phía trên.
"Chém nó." Bạch gia trầm giọng quát.
Vào lúc này, thanh âm của nó triệt để biến đổi, không còn giống như ban đầu, liền phảng phất như biến thành một con lừa khác vậy.
Vương Khung kinh hãi, hắn mơ hồ cảm thấy, con lừa trước mắt này đã không còn là Bạch gia nữa.
Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, vận chuyển Long Viên Khí, thi triển Thân Thể Giao Vương, thôi động Lôi Quang Tí.
Ba đại năng lực dâng trào, hắn cầm Hắc Long Đao chém về phía trường thương đẫm máu.
Phanh! Trường đao màu đen như đại long xuất uyên, triệt để hóa thành lôi đình, chém xuống, va chạm cùng với trường thương đẫm máu.
Lập tức, hoa lửa bắn tung tóe, lực lượng mãnh liệt như thủy triều lan ra bốn phía, khuếch tán ra chung quanh, từng lớp từng lớp chấn động đánh vào vách đá cổ huyệt.
Sắc mặt của Vương Khung đại biến, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khó mà chống cự truyền đến từ phía trên trường thương, xuyên thấu qua Hắc Long Đao, tàn phá bừa bãi ở bên trên cánh tay phải của hắn.
Cho dù dùng tần suất rung động đáng sợ của Lôi Quang Tí, cũng đều không thể triệt tiêu cỗ lực lượng này.
"Thứ này...rốt cuộc là cái gì..." Vương Khung khó mà ổn định được cảm xúc.
Đột nhiên, một cỗ ý chí đáng sợ lộ ra từ bên trong trường thương đẫm máu, nghiền ép bắn về phía hắn.
Trong lúc hoảng hốt, hết thảy trước mắt Vương Khung đều bắt đầu trở nên mơ hồ.
Thiên địa xoay tròn, càn khôn điên đảo.
Trước người hắn biến thành một phen cảnh tượng khác.
Ở phía trên mặt đất bao la, giữa những ngọn núi, một sinh linh khủng bố ngửa mặt lên trời gào thét.
Toàn thân nó phủ kín lân giáp, mây đen tung hoành dưới người, xương ngà thật dài đâm vào bầu trời, tất cả linh khí chung quanh đều bị hút sạch.
"Ma Ha Long Tượng! ?"
Đúng lúc này, ở phía trên thương khung, một đạo nhân ảnh đạp không mà đến, khí tức trầm trọng khiến cho quang cảnh chung quanh cũng đều biến hình theo.
Người kia vẩy tay một cái, huyết sắc đầy trời hóa thành trường thương, bắn ra từ trong tay y, trực tiếp xuyên thủng hộp sọ đầu Ma Ha Long Tượng kia.
Đại địa tan vỡ, Ma Ha Long Tượng hét thảm một tiếng, rơi vào bên trong khe nứt.
Yêu Huyết nhuộm đỏ đại địa, phía dưới bầu trời xanh, chỉ có đạo nhân ảnh kia đứng hiên hang, ngạo nghễ vô địch.
Dạng khí phách này, dạng ý cảnh này, lưu loát, tốc thẳng vào mặt, đánh thẳng vào trong nội tâm của Vương Khung.
Trong khoảnh khắc, toàn thân hắn run rẩy, dần dần sinh ra cảm giác bất lực.
Dạng lực lượng này, quả thật không phải là hắn có thể chống lại.
Phong mang của Hắc Long Đao biến thành ảm đạm, trường thương đẫm máu hung lệ không dứt, dường như liền muốn nhảy ra từ trong sự giam cầm của Bạch gia.
"Còn có ta." Đột nhiên, âm thanh của chủ quầy gầy yếu truyền đến từ phía sau.
Thân thể của Vương Khung chấn động, không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Quanh người chủ quầy gầy yếu nổi lên ánh sáng màu trắng bạc, giống như thủy ngân rò rỉ trên mặt đất, khuếch tán ra, bao phủ phạm vi trăm trượng.
"Chỗ ta đứng, chính là la thiên!" Chủ quầy gầy yếu khẽ nói.
Lúc này y thánh khiết như tiên, không thể khinh nhờn.
Đột nhiên, ánh sáng màu trắng bạc kia càn quét về hướng Vương Khung, dần dần bao phủ, không ngừng thẩm thấu.
"Hiệu lệnh vô địch!" Chủ quầy gầy yếu khẽ nói.
Vào lúc này, chân nguyên trong cơ thể Vương Khung bạo động, tăng lên với tốc độ khó có thể tin, máu thịt của hắn, gân cốt của hắn, ngũ tạng của hắn, lực lượng của hắn...toàn bộ đều đang tăng lên.
"Đây là năng lực gì?" Trong lòng Vương Khung nhấc lên sóng lớn ngập trời.
Năng lực của chủ quầy gầy yếu vượt qua sự tưởng tượng của Vương Khung, những chỗ đi tới, y dường như liền biến thành Chúa Tể, có thể tùy ý thao túng hết thảy.
Trong nháy mắt, thực lực của Vương Khung liền đề thăng không chỉ gấp mười lần.
"Động thủ." Chủ quầy gầy yếu nghiến chặt hàm răng, năng lực của y rất khó chưởng khống, có thể đề thăng thực lực của Vương Khung tới loại tình trạng này đã là cực hạn, coi như là y cũng không chống đỡ được bao lâu.
Ông! Lôi đình mãnh liệt tăng vọt trong giây lát, đạo đạo lôi quang gào thét tàn phá bừa bãi, chấn động cổ huyệt.
Hắc Long Đao ngâm dài một tiếng, điên cuồng chém về phía trường thương đẫm máu.
Mười đao!
Trăm đao!
Năm trăm đao!
...
Ở dưới sự hợp lực của Vương Khung, Bạch gia còn có chủ quầy gầy yếu, cỗ khí tức sát phạt đáng sợ kia rốt cuộc cũng bị trấn áp xuống.
Quang hoa quanh người trường thương đẫm máu cũng trở nên vô cùng ảm đạm.
"Mẹ nó, rốt cuộc cũng giải quyết được." Vương Khung cắn răng, mồ hôi to như hạt đậu chảy ra từ trên trán.
Hắn không biết mình đã chém ra bao nhiêu đao, cho dù ở dưới sự gia trì của chủ quầy gầy yếu, chân nguyên trong cơ thể cũng đều đã sắp tiêu hao không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận