Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 436

"Quá lợi hại, vượt cấp khiêu chiến cũng coi như thôi, lại còn cơ hồ là nghiền ép."
"Đây chính là thực lực của thủ lĩnh? Hắn thật sự chỉ có tu vi cảnh giới Bổ Nguyên tầng bảy? Cũng quá mạnh rồi..."
"Đến cùng là tu luyện như thế nào? Vậy mà cũng đều không vận dụng năng lực! ?"
Ánh mắt kinh hãi của đám người rơi ở trên người Vương Khung, sự cường đại của Vương Khung đã vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn hắn.
Đối mặt với Hình Ngục cường đại, từ đầu đến cuối, Vương Khung chỉ là dựa vào chân nguyên hùng hồn cùng với nhục thân vô song tiến hành chiến đấu, thậm chí cũng không có đụng tới năng lực.
Phải biết rằng, đối với tu sĩ mà nói, năng lực Hỏa Chủng cơ hồ chiếm hơn nửa chiến lực, là căn bản của thực lực.
Thay một lời khác, chiến đấu cùng với Hình Ngục, Vương Khung còn giữ lại chỗ trống rất lớn, tuyệt đối chưa chân chính xuất thủ.
Chính vì vậy, mới càng thêm rung động, mới càng thêm bất khả tư nghị.
Nhóm người Dương Kỳ nhìn ra được.
Hình Ngục tự nhiên cũng nhìn ra được.
Lúc này, Hình Ngục đứng cứng ngắc tại chỗ, thậm chí quên cả xuất thủ.
"Ngươi rất thông minh, biết rõ vọng động ở dưới đao phong của thợ săn sẽ là kết cục gì." Khoé miệng của Vương Khung hơi hơi nâng lên, bộ dáng kia như thể vào trước khi mổ heo ở hàng thịt Hắc Nhận năm đó.
Bàn tay của hắn nhẹ nhàng nâng lên, rơi ở trên đầu vai của Hình Ngục, vỗ vỗ.
Da mặt của Hình Ngục run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu chảy ra từ trên trán.
Lúc này, y có cảm giác mình giống như là con mồi bị mãng xà cuốn lấy, mỗi một tấc da thịt đều bị quấn quanh chặt chẽ, loại ngạt thở cùng với tuyệt vọng kia khiến cho y muốn la lên cũng đều không thể.
Lúc này, Vương Khung triệt để lưu lại lạc ấn bất bại ở trong lòng Hình Ngục, đối mặt với nam nhân này, y căn bản vô lực tranh phong.
"Ngươi...ngươi đến cùng muốn làm gì?" Hình Ngục run giọng nói.
Nếu như nói trước đó y giống như một thanh sát kiếm tất lộ phong mang, như vậy vào thời khắc này Hình Ngục chính là hung thú bị khốn ở trong lồng.
Đối với y mà nói, Vương Khung chính là toà lồng giam kia.
"Theo ta đi...thành tựu của ngươi sẽ không chỉ ở tại đây." Vương Khung sinh ra hứng thú đối với Hình Ngục.
Nam nhân này không chỉ có thực lực cường đại, năng lực cũng cực kỳ đặc biệt.
Mấu chốt nhất là tính cách của y, ở dưới hoàn cảnh như Phế Thổ rèn luyện ra phong mang tất lộ, đây chính là một thanh khoái đao không cần rèn luyện cũng liền có thể sử dụng.
Hết lần này tới lần khác, nam nhân này cực hiểu phân tấc, biết rõ lúc nào cần cất phong mang của mình đi.
Nếu như không phải như vậy, hiện tại y đã sớm là một người chết.
"Ngươi muốn ta thần phục..." Hình Ngục ngưng tụ ánh mắt lại.
Dùng thực lực của Vương Khung đúng là hoàn toàn có tư cách để cho y thần phục.
"Ngươi cũng không cần lực lượng của ta." Hình Ngục cắn răng nói.
"Thời đại là chậm rãi đi tới ở bên trong thủy triều, có người có thể hóa thành thủy triều, cuồn cuộn ập về phía trước, trong khi những người khác có thể bị nuốt chửng bởi thủy triều..." Vương Khung chậm rãi nói.
Những lời này, là lão bản nói với hắn, say rượu nói lung tung, bây giờ suy nghĩ một chút, thật sự là có một chút đạo lý.
"Ngươi là muốn trở thành xương trắng ở dưới chân, bị thủy triều thôn phệ, hay là đồng hành với ta, trở thành thuỷ triều thời đại! ?"
Lời nói của Vương Khung lộ ra lực lượng không thể tin tưởng, mỗi chữ mỗi câu đều như xuyên đá xuyên vàng, chạm vào trong tim.
Thật vậy, dựa vào lực lượng của một mình y, nhiều nhất là sống sót ở trong địa phương tuyệt vọng này, kiếm thức ăn và sinh tồn, nếm trải chiến đấu và sợ hãi, giống như một kiếp luân hồi bị nguyền rủa.
Nhưng nếu thực sự có thể phụ thuộc vào một cái đại thế lực, thu hoạch đến sự coi trọng, dùng thiên phú của y, thành tựu sẽ không chỉ có như thế, thậm chí, có thể dương danh tại Phế Thổ, để cho tất cả những sinh linh trên vùng đất này cũng biết danh hào của y.
Sự vinh quang và hào quang đó không thể thay thế bằng sự thỏa mãn mà bất kỳ thức ăn nào mang lại.
"Ta thừa nhận, thực lực của ngươi không phải là ta có thể chống lại, trọng yếu nhất là, khí phách của ngươi nhét đầy sông ngòi, to như bầu trời..." Hình Ngục ngẩng đầu lên, kính sợ nhìn Vương Khung, lộ ra ánh mắt chân thành.
"Người như ngươi, đúng là hoàn toàn có tư cách để ta phó thác tính mệnh, đi theo phía sau." Nói đến đây, Hình Ngục lộ ra thần sắc ảm đạm, lắc đầu nói: "Đáng tiếc, ta sống không được bao lâu nữa, không thể đi theo ngươi khiến cho cái thế giới này ghi nhớ..."
Nói xong, Hình Ngục nắm thật chặt song quyền, trong mắt lộ ra một tia không cam lòng.
"Sống không được bao lâu nữa?"
Vương Khung đánh giá Hình Ngục, nhìn y tinh khí đầy đủ, dáng vẻ không giống như là bị trọng thương hoặc là mắc phải tuyệt chứng.
"Ta giết người Đao Hà Cổ Bảo, lọt vào truy sát." Hình Ngục không có giấu diếm, cũng không muốn liên lụy đến Vương Khung, trực tiếp nói thẳng.
Đao Hà Cổ Bảo là một trong số những thế lực sơ cấp lớn nhất trên phiến Sa Khâu này, luận nội tình cùng với quy mô, khoảng cách so với thế lực trung cấp cũng chỉ có kém một bước.
Hơn nữa theo lời đồn, phía sau bọn hắn có thân ảnh thế lực cao cấp như Quang Minh Cổ Bảo, Nguyệt Lang Cổ Bảo.
Bởi vậy, tại Phế Thổ, Đao Hà Cổ Bảo có uy vọng rất cao, tán tu du dân bình thường căn bản không dám đắc tội.
"Lá gan của ngươi quả thật không nhỏ." Vương Khung hơi nheo mắt lại.
Hình Ngục lắc đầu.
Tại Phế Thổ, ai cũng không biết chính mình vào ngày nào liền sẽ trở thành con mồi của người khác.
Đao Hà Cổ Bảo cũng bởi vì quan hệ cùng với Quang Minh Cổ Bảo, quanh năm đi bắt tán tu du dân cho Quang Minh Cổ Bảo, dùng cơ thể con người làm vật liệu thí nghiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận