Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 441

"Muốn chết!" Đột nhiên, một tiếng quát to vang vọng, như hung thú tỉnh lại, chấn động thập phương.
Cửa đồng lớn bỗng nhiên sụp đổ, một đạo thân ảnh cuồng bá bay lượn tới.
Bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo đằng đằng sát khí, tòa bảo khố này chính là mệnh căn của gã, hiện nay bị người công khai xông vào, còn muốn nhổ tận gốc, gã sao có thể không sợ hãi? Sao có thể không phẫn nộ?
Lực lượng cảnh giới Bổ Nguyên tầng chín hiển lộ không thể nghi ngờ vào thời khắc này.
Cỗ chân nguyên hùng hồn bá đạo kia vượt qua Hình Ngục gấp trăm lần.
Một chưởng kinh thiên hung hăng đè xuống, uy năng như thế, đủ để diệt sát bất luận tu sĩ cảnh giới Bổ Nguyên nào.
"Tiểu quỷ, ngươi chết đi cho ta!"
"Chết cái đầu ngươi!" Vương Khung cắn răng, trở tay chính là một quyền.
Chân nguyên của hắn cũng hùng hồn vô song, dị tượng nhật nguyệt cộng triều sinh bốc lên, chiếu sáng toàn bộ bảo khố.
"Cổ kinh truyền thế! ?" Bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo hơi biến sắc.
Cảnh giới Bổ Nguyên tầng bảy có thể nắm giữ chân nguyên như này, diễn sinh dị tượng, không cần hỏi cũng đều biết, chỉ có tu luyện cổ kinh truyền thế có thể đạt đến cảnh giới như thế.
Ầm ầm! Quyền chưởng tương giao, dư ba đáng sợ quét ngang bát phương, chấn động đến đại địa vỡ vụn, bảo khố nổ tung.
Hai đạo nhân ảnh giao thoa.
Sát cơ trong mắt bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo càng sâu.
Vương Khung cũng là cảm xúc chập trùng, cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên tầng chín so với trong tưởng tượng còn đáng sợ hơn, dùng thực lực của hắn bây giờ muốn áp đảo là vẫn còn có một chút miễn cưỡng.
"Tiểu quỷ, ngươi là ai?" Bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo trầm giọng quát.
"Ăn trộm!" Vương Khung nhếch miệng cười nói.
Lúc này, bảo khố to như vậy đã bị hắn dời hơn phân nửa.
Nghe thấy lời ấy, sắc mặt của bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo liền trở nên khó coi giống như bị cắm sừng, mệnh căn của mình, vậy mà bị người rút ở dưới mí mắt.
"Thứ không biết chết sống, bây giờ ngươi phải lưu lại tính mạng ở nơi này."
Xương cốt cả người bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo rung động kẽo kẹt, hơi nheo mắt lại.
Ở trên địa bàn của gã, nếu như còn để cho đối phương đào tẩu, như vậy liền thật sự là trò cười, huống hồ bây giờ, cũng không phải chỉ có một mình hắn.
"Người không biết sẽ không sợ, Đao Hà, ta liền giúp ngươi bắt giữ tên tiểu quỷ này." Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến.
Long Lực Kỳ dạo bước đi tới, Đường Môn Đại Thiếu đi theo phía sau, đôi mắt xếch lên, tràn đầy vẻ khinh thường.
"Long sư huynh, loại tạp chủng này, nào cần sư huynh xuất thủ, để ta tới..." Đường Môn Đại Thiếu đi ra từ phía sau, trên mặt mang theo nụ cười.
Nhưng mà vào lúc gã thấy rõ hình dáng của Vương Khung, nụ cười trên mặt ngưng kết trong giây lát, thay vào đó là một vệt sợ hãi cùng với kinh hãi.
"Làm sao...làm sao có thể là ngươi..."
Đường Môn Đại Thiếu ngẩn người!
Toàn bộ sự ngạo nghễ khinh thường đều tan thành mây khói vào một khắc nhìn thấy rõ khuôn mặt của Vương Khung.
Khuôn mặt này, cho dù có hóa thành tro gã cũng sẽ không quên.
Trong một đoạn thời gian tương đối dài, nam nhân này, cái tên này, đạo thân ảnh này cơ hồ chính là ác mộng của gã, muốn vung đi cũng không được.
Bao nhiêu lần nằm mơ nửa đêm, Đường Môn Đại Thiếu cũng đều sẽ giật mình tỉnh lại, thể nghiệm cảm giác bị đánh bại cùng với sợ hãi ở trong bóng đêm, nam nhân kia dường như sớm đã trở thành tâm ma của gã, quấn thân ngày đêm, khiến cho gã nhận hết tra tấn cùng với dày vò.
Gã tưởng rằng sau khi tiến vào Quang Minh Điện, sống lưng của chính mình liền có thể thẳng tắp, tìm về tự tin trước đây, đánh nát bóng ma trong lòng.
Nhưng Đường Môn Đại Thiếu nằm mơ cũng không ngờ được, vào lúc gã vừa mới cất bước, đang chuẩn bị lại bắt đầu lại từ đầu, sẽ lại một lần nữa gặp phải Vương Khung.
Hơn nữa còn là tại dạng địa phương quỷ quái này! ?
Hiện thực trước mắt quả thực ma huyễn.
Gã thậm chí còn có một loại ảo giác, có phải là lão thiên gia đang đùa bỡn gã! ? Thật là một trò đùa phóng đại và khó tin.
Phải biết rằng nơi này chính là Phế Thổ, một chỗ hoang vắng và tuyệt vọng...như vậy cũng đều có thể gặp được hắn?
Tâm thái của Đường Môn Đại Thiếu triệt để tan vỡ, sợ hãi cùng với hồi ức ngày xưa giống như thủy triều ngược dòng mà về, loại cảm giác tuyệt vọng kia chi phối thân thể của gã trong giây lát.
Đường Môn ngẩn người, Vương Khung cũng sửng sốt!
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, tại loại địa phương như Phế Thổ, vậy mà cũng đều có thể gặp gỡ cố nhân, hơn nữa còn là vị cố nhân năm lần bảy lượt bại trong tay hắn.
Lúc này, Vương Khung vậy mà sinh ra một tia mừng rỡ, nói cho cùng từ sau khi tiến vào Phế Thổ đến bây giờ, hắn cũng là có một chút phiền muộn, tưởng niệm thế giới bên ngoài, mong nhớ La Thanh Nguyên, Quang Minh Học Cung, Tiểu Minh, Tiểu Diệp Tử, Hoắc Thanh Minh, Kỷ Nguyên Thần...
Bây giờ, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, Vương Khung vậy mà cảm thấy vô cùng thân thiết, thậm chí hai mắt hắn còn tỏa ánh sáng, nở một nụ cười vô cùng "ấm áp" đối với Đường Môn Đại Thiếu.
Nhưng mà, nụ cười này rơi vào trong mắt Đường Môn Đại Thiếu lại giống như mổ heo làm thịt dê, khiến cho trái tim của gã run rẩy.
"Ta làm sao lại xui xẻo như vậy? Chạy đến nơi đây cũng đều có thể gặp phải tên sát tinh này." Đường Môn Đại Thiếu sắp khóc.
Mặc dù gã đã từng nhiều lần khuyên bảo ám chỉ chính mình rất nhiều lần, chính mình từ đây một bước lên trời, đã không giống như trước, gặp phải kẻ chó nhà có tang như Vương Khung, chắc chắn sẽ chém cái đầu chó của hắn xuống.
Nhưng đến khi Vương Khung chân chính xuất hiện ở trước mặt mình, gã mới phát hiện ra, sự sợ hãi đối với Vương Khung đã sớm trở thành bản năng, khắc sâu vào cốt tủy, không thể trừ tận gốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận