Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 491

"Quang Minh Điện hẳn là không có động vào hắn." Chủ nhân Đào Hoa Ổ thản nhiên nói.
"Sư phụ, làm sao người biết? Đây cũng là chỗ kỳ quái nhất." Sở Vũ Tuyền không nhịn được nói.
"Không kỳ quái...rêu rao khắp nơi, không kiêng kị gì như này, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy, tên tiểu tử này có người sau lưng, nếu như vào ngày thường, Quang Minh Điện cũng sẽ không sợ, nhưng bây giờ lại là thời kì đặc thù..."
Chủ nhân Đào Hoa Ổ chậm rãi đứng dậy.
Nàng điểm nhẹ chân ngọc, đạp vào bên trong hồ, gợn sóng khuếch tán, toàn bộ nước hồ giống như đứng im ngưng kết, nâng đỡ thân thể của nàng.
"Thời kì đặc thù? Sư tôn có ý tứ là..."
"Chân Vương..."
Chủ nhân Đào Hoa Ổ khẽ mở môi son phun ra hai chữ, nàng duỗi bàn tay ngọc, nâng cánh hoa đào.
"Đồ Phu...thật sự là một tiểu gia hỏa có ý tứ...Quang Minh Điện cao cao tại thượng, đã thật lâu không có người cả gan dám làm trái ý chí của bọn hắn..."
"Sư phụ, người này điên cuồng như vậy, chỉ sợ là sẽ đi vào con đường tự huỷ diệt." Sở Vũ Tuyền khẽ nói.
Nàng cũng không phải là những người bản địa không có kiến thức bên trong Phế Thổ kia, nàng biết rõ lịch sử Quang Minh Điện.
Tại nơi này, Quang Minh Điện là một trong ba mươi sáu đại thế lực cao cấp, địa vị vô cùng tôn sùng.
Ở bên ngoài, Quang Minh Điện càng là cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn chân chính, khổng lồ tối cao như một vị thần, khiêu chiến uy nghiêm của Quang Minh Điện, cũng không khác gì so với tìm chết.
"Công danh đã lâu, thiên vận hàng tân nhân, chính là bởi vì có dạng người này, thời đại thuộc về các ngươi mới tỏ ra đặc sắc phá lệ." Chủ nhân Đào Hoa Ổ khẽ nói.
"Tuyền nhi, có lẽ không bao lâu nữa , ngươi sẽ được gặp gỡ vị diệu nhân này."
"Ta sẽ được gặp hắn?" Đôi mắt đẹp của Sở Vũ Tuyền khẽ nhúc nhích, xem thường nói.
Giữa bọn họ dường như cũng không có giao hảo gì, nếu như không phải lần huyên náo này có động tĩnh quá lớn, ngay cả đệ tử Quang Minh Điện cũng đều tử vong, nàng căn bản sẽ không biết rõ có một người như vậy.
"Tận Thế Thành Lũy có lẽ đã để mắt tới hắn."
"Tận Thế Thành Lũy! ?" Sở Vũ Tuyền không nhịn được động dung, ánh mắt nàng run rẩy, dường như nghĩ đến điều gì.
Hoang dã mênh mông, thi thể khắp nơi.
Tô Thanh Hòa đứng ở một nơi cách xa Sa Khâu, nhìn trận chiến cách đó không xa với ánh mắt lạnh lùng.
Lúc này, Dương Kỳ đang suất lĩnh cao thủ hàng thịt số 73 chém giết cùng với một đoàn nhân mã.
Thực lực của đối phương cũng không yếu, cơ hồ tất cả đều là cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên, đặc biệt là thanh niên nam tử dẫn đầu, tu vi đã sớm đạt đến cảnh giới Bổ Nguyên tầng năm.
"Tiểu thư, tên tiểu tử kia không thể chống nổi." Ở bên cạnh Tô Thanh Hòa, một vị thị nữ khẽ nói.
Ở trong mắt nàng, Dương Kỳ chỉ là cảnh giới Bổ Nguyên tầng hai mà thôi, thực lực như này tại Dạ Vương Thuyền các nàng là không đáng kể một chút nào.
Nếu như không phải ở bên cạnh có hai vị cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên tầng năm bảo hộ, đã sớm bị người của đối phương giết chết rồi.
Nàng thực sự nghĩ không ra, tiểu thư của chính mình vì sao lại trông nom tên tiểu tử này như thế, cho dù là nể mặt của chủ nhân hàng thịt số 73, cũng không cần phải tự thân xuất mã, đi đến nơi này một chuyến.
"Tiềm lực của y thực sự rất lớn." Tô Thanh Hòa cau lại đôi mi thanh tú, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Kỳ.
Nàng nhớ rất rõ, lần đầu tiên gặp mặt, vào thời điểm đó Dương Kỳ chẳng qua chỉ là tùy tùng không đáng chú ý ở bên cạnh Vương Khung, ngay cả cảnh giới Bổ Nguyên cũng đều chưa đạp vào.
Nhưng bây giờ mới được bao lâu?
Tên tiểu tử này đã thoát thai hoán cốt, giống như biến thành người khác.
Thực lực của y càng trở nên cường đại, cho dù đối mặt với cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên tầng năm, cũng đều chưa từng lùi bước.
Phải biết rằng, ở trên con đường tu hành, chênh lệch ở giữa mỗi một cảnh giới tồn tại hàng rào khó mà vượt qua, cảnh giới thấp đối mặt với cảnh giới cao trời sinh sẽ có một loại cảm giác bị áp bách.
Có thể bỏ qua cảm giác áp bách này, quyết đấu sinh tử, chuyện này đã nói rõ không ít vấn đề.
"Lão sư nói rất đúng, bên người Đồ Phu tàng long ngọa hổ, nhìn như sâu kiến, lại có tư chất lớn lên thành cự thú." Tô Thanh Hòa nhìn Dương Kỳ thật sâu.
Ầm ầm! Mái tóc tản ra, giống như roi thép quất về hướng đối thủ.
Chân nguyên quanh người thanh niên cầm đầu khuấy động, giống như bình chướng, đẩy lui nhưng sợi tóc quất đến kia.
Cơ hồ trong cùng thời khắc đó, Dương Kỳ rống to một tiếng, vô số mảnh đao như lân phiến phun ra từ trong miệng của y, bao phủ thân hình của thanh niên cầm đầu.
"Muốn chết!" Đối phương nổi giận đùng đùng, trường kiếm phía sau nổ vang, kiếm quang bén nhọn nổi lên phong mang sát phạt ở dưới ánh mặt trời.
Phanh! Dương Kỳ đưa tay, loan đao như trăng, kéo dài ra từ dưới làn da của y, cứng đối cứng.
Ầm một tiếng, hoa lửa bắn tung toé.
Lực lượng đáng sợ đánh bay y, máu tươi tràn ra từ khóe miệng của y.
"Chênh lệch cảnh giới quá lớn..."
"Nhưng năng lực của y...càng ngày càng đáng sợ..." Tô Thanh Hòa quan sát mỗi một chi tiết chiến đấu của Dương Kỳ, đánh giá đối với y càng ngày càng cao.
"Tô Thanh Hòa, Dạ Vương Thuyền các ngươi khinh người quá đáng, chẳng lẽ không sợ dẫn tới chiến tranh sao?" Thanh niên cầm đầu nhìn về phía xa, nghiêm nghị quát.
Bạch Sí Đăng Hội bọn hắn cũng là một trong 72 đại thế lực trung cấp tại Phế Thổ, thậm chí còn tựa lưng vào gốc đại thụ Quang Minh Điện, luận thực lực cũng không dưới Dạ Vương Thuyền.
Lần này, bọn hắn vận chuyển nô lệ đi tới Quang Minh Điện, vậy mà lại bị Dạ Vương Thuyền còn có hàng thịt số 73 chặn giết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận