Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 622

"Không gặp? Vậy người ngươi thấy khi đi vào là ai?" Thất Hoàng Tử ngơ ngác hỏi.
"Ta cũng không biết." Vương Khung nhếch miệng, trong mắt lóe lên một vệt tinh mang
...
Tại Thiên Thượng Nhân Gian, trong đình đài.
"Tên tiểu tử kia thật là nhạy bén, thế mà biết rõ ngươi không phải trẫm."
Trong rèm, hương khói lượn lờ!
Đột nhiên, một vị thanh niên chậm rãi đi ra, lông mày giương lên, khóe miệng nở nụ cười như có như không, trong tay vuốt vuốt một khoả Yêu Thú Cầu, y phục mặc trên người cũng cực kỳ quái dị, áo ngắn tay, giày trắng, có viền đỏ, mặt trên còn có ấn ký "móc câu".
Cho dù là ai cũng sẽ không ngờ được, vị thanh niên nhìn như quái dị này chính là đương kim Tần Hoàng vang danh thiên hạ, uy chấn giang sơn.
"Có lẽ là do ở với con lừa kia quá lâu..." Trong đình đài, giọng nói nhàn nhạt lại vang vọng một lần nữa.
"Ngươi cảm thấy tên tiểu tử kia như thế nào?" Tần Hoàng hỏi.
"Còn quá non...nhưng có thể nhìn ra được, con lừa kia đã hạ không ít công phu ở trên người hắn...ngay cả Trúc Cơ Pháp bên trong "bản chép tay Lâm La Thiên" cũng đều giao cho hắn...nhưng đáng tiếc, tư chất của tên tiểu tử này chỉ là bình thường..."
"Thời gian không còn nhiều!" Tần Hoàng lo lắng nói.
""Mạt Pháp Kinh Quyển" nguyên bản là Vương gia đưa cho hoàng tộc Đại Hạ, sau đó Đại Hạ diệt quốc, loại bảo bối này lại rơi vào trong tay của các ngươi, nếu như tên tiểu tử này tiếp xúc với "Mạt Pháp Kinh Quyển", không biết rõ sẽ sinh ra biến hóa cỡ nào."
"Nhìn liền biết rõ!" Tần Hoàng thản nhiên nói.
"Đã muốn nhìn, cần gì phải đùa kiểu này với tên tiểu tử kia?"
""Mạt Pháp Kinh Quyển" chính là vận khí, ta đây là đang nhắc nhở hắn!" Tần Hoàng hơi hơi nâng khóe miệng lên, lộ ra một vệt ý cười khá là nghiền ngẫm.
Y nhấc rèm che lên, đi vào trong đình đài, một đạo hắc ảnh chui ra, vậy mà là một con mèo.
Con mèo kia đứng thẳng như nhân loại, trong tay cầm một cây mộc trượng, phía trên khảm nạm một hạt châu, trong hạt châu in một chữ "Miêu".
"Lão Miêu, ngươi phải nhẫn nại một chút." Tần Hoàng ngồi xuống, thản nhiên nói.
Con mèo liếm liếm móng vuốt của chính mình, trong con ngươi băng lãnh hiện lên một vệt tinh mang.
"Bọn hắn...đã sắp trở lại!"
...
Trở lại phủ đệ của Thất Hoàng Tử, Vương Khung liền không kịp chờ đợi mở quyển trục kia ra, nhưng mà nội dung bên trong lại làm cho hắn triệt để sửng sốt.
"Vận khí! ?"
Ở phía trên sách cổ, chỉ có hai chữ to: Vận Khí!
Ngoài ra, không còn gì khác.
"Có ý tứ gì? Tần Hoàng đang đùa giỡn ta?" Vương Khung lộ ra thần sắc cổ quái, quả thực không thể tin được.
Đường đường là Tần Hoàng bệ hạ, triệu hắn vào cung, không nói gì, kết quả chỉ tặng hai chữ cho hắn, chuyện này cũng quá không hiểu thấu đi!
Mấu chốt nhất là, hai chữ này cùng với "Mạt Pháp Kinh Quyển" có nửa xu quan hệ?
"Phụ hoàng không có nói gì khác với ngươi?" Thất Hoàng Tử cũng khá là kinh dị.
"Không có, ta ngay cả mặt của Tần Hoàng cũng không nhìn thấy." Vương Khung lắc đầu.
Chuyến vào cung này của hắn liền cùng giống như nằm mơ, từ đầu tới đuôi đều lộ ra sự tà dị.
"Ngươi có thể nhìn ra cái gì không?" Vương Khung hỏi.
Thất Hoàng Tử dù sao cũng là người trong hoàng tộc, con trai của Tần Hoàng, có lẽ sẽ biết một ít bí mật.
"Chuyện này thì có thể nhìn ra cái gì? Ta chỉ biết ở thành đông có tấm bia vỡ, tên là Vận Khí Bi, là nơi người nghèo trong Đế Đô thường đi đến để cầu may mắn." Thất Hoàng Tử lắc đầu nói.
Vương Khung liếc mắt nói: "Ta đang là trong thâm cung có manh mối gì không? Ví dụ như Tàng Kinh Các gì đó."
"Mạt Pháp Kinh Quyển" giấu ở trong cung, manh mối tự nhiên là phải tìm ở trong cung.
"Không đáng tin cậy, không nghĩ ra được." Thất Hoàng Tử mở hai tay ra, thực sự không đoán ra được huyền bí trong đó.
"Cử động này của Tần Hoàng bệ hạ chắc chắn có cất giấu thâm ý."
Đúng lúc này, Phí lão đi ra, từ lúc lão cùng với Vương Khung gặp nhau, liền một mực núp trong bóng tối, đi theo trái phải, chính là phòng ngừa có một số lão gia hỏa không quan tâm mặt mũi, ra tay với hắn.
"Thâm ý? Phí lão, ngài xác định chuyện này không phải là vui đùa?" Vương Khung nhếch miệng nói.
"Tần Hoàng bệ hạ, hùng tài đại lược, ngang qua cổ kim, làm sao sẽ đùa kiểu này đối với một tên tiểu tử như ngươi?"
Là một người ủng hộ trung thành của Tần Hoàng, Phí lão cực kỳ mê tín và ủng hộ mọi hành động của Tần Hoàng.
"Như vậy thì hai chữ này có thể có thâm ý gì?" Vương Khung bất đắc dĩ nói.
"Theo lời đồn "Mạt Pháp Kinh Quyển" nguyên bản là thuộc về Đại Hạ hoàng tộc, hơn nữa còn là chí bảo hoàng tộc, từ trước đến nay, Đại Hạ hoàng tộc mượn nhờ món bảo vật này không biết đã tạo nên bao nhiêu cao thủ." Phí lão dù sao cũng là lão nhân Quang Minh Học Cung, chuyện cũ biết được là vượt qua tưởng tượng của Vương Khung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận