Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 324

Vương Khung liền giống như là một ngọn núi, đột nhiên ngăn cản ở phía trên con đường đi tới của nàng, khiến cho Mục Thanh U nguyên bản đang hát vang tiến mạnh bỗng nhiên ngừng chân.
Phải ngừng chân vào giờ khắc này, khiến cho vị thiên kiêu chi nữ này cảm thấy không biết làm thế nào, nàng đột nhiên phát hiện ra, có một ít người là nàng không thể vượt qua.
"Thanh U, thiên phú của ngươi là không tệ, nhưng nhãn lực hơi yếu một chút." Mục Huyền Tiêu lắc đầu thở dài, trong lòng vẫn đang nghĩ đến Vương Khung.
"Trên thế giới này đúng là không thiếu thiên..." Mục Thanh U mở miệng nói.
Nhưng nàng còn chưa nói hết lời, liền bị Mục Huyền Tiêu ngắt lời.
"Thiên tài trên đời như hằng hà sa số, không thể tính toán, nhưng dạng thiên tài giống như hắn, lại là độc nhất vô nhị."
Mục Thanh U ngơ ngác, nàng không ngờ được đánh giá của vị cửu thúc này đối với Vương Khung lại cao như vậy.
Phải biết rằng, bản thân Mục Huyền Tiêu liền là thiên tài, vào thời điểm hai mươi lăm tuổi cũng đã đạp vào cảnh giới Dung Khí, đồng thời được biết đến như là một trong số những cao thủ đương thời có khả năng lĩnh hội cảnh giới Linh Lô nhất.
Người có thể lọt vào pháp nhãn của y cũng không nhiều, chớ đừng nói chi là đạt được khen ngợi như thế này.
Mục Thanh U đã đầy đủ ưu tú, nhưng còn chưa bao giờ được vị cửu thúc này tán dương như vậy.
"Ta nhớ rõ có một vị cường giả đã từng nói, trên đời này thiên tài là không đáng tiền nhất, thiên phú không thể dùng làm thước đo giá trị của một người, dù sao thì thiên tài chết yểu nửa đường so với heo bị giết thịt trong chợ chỉ nhiều chứ không ít hơn." Mục Huyền Tiêu nói.
Mục Thanh U lộ vẻ mặt cổ quái.
Liền ngay cả Mục Cửu Ca cũng không nhịn được ghé mắt, vị cường giả nào sẽ nói loại lời này, ví von như này thực sự quá kỳ quái.
"Cho nên giá trị hắn làm cho ta nhìn trúng cũng không hoàn toàn là thiên phú của hắn." Trong mắt Mục Huyền Tiêu lộ ra thâm ý nói.
Mục Thanh U khẽ giật mình, hỏi: "Đó là cái gì?"
Ông! Mục Huyền Tiêu điểm ra một chỉ, chân nguyên bàng bạc gào thét mà tới, giống như thủy triều bao phủ Mục Cửu Ca.
Trong khoảnh khắc, thân thể Mục Cửu Ca run rẩy, toàn thân huyết dịch sôi trào cuồn cuộn, hội tụ về hướng vùng đan điền.
Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng cực nóng mơ hồ hiển hiện.
"Hỏa Chủng! ?"
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Thanh U nhìn, Hỏa Chủng của Mục Cửu Ca dần dần rõ ràng, hình dáng như trứng gà, ánh lửa nhấp nháy, phía trên loáng thoáng có thể nhìn ra một tia vết rách.
"Đây là..." Đột nhiên, Mục Thanh U đột nhiên co con ngươi lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra thần sắc chấn kinh.
Chỉ thấy một luồng huyết khí màu vàng quấn quanh ở phía trên Hỏa Chủng của Mục Cửu Ca, một tia huyết khí màu vàng giống như rắn nhỏ dung nhập vào Hỏa Chủng, dần dần, vết rách phía trên vậy mà bắt đầu khép lại, cho dù chậm chạp, nhưng loại biến hóa rất nhỏ này vẫn như cũ bị Mục Thanh U bắt được.
"Năng lực của hắn...có thể chữa trị Hỏa Chủng! ?"
Mục Thanh U lộ ra thần sắc bất khả tư nghị.
Đối với tu sĩ mà nói, tầm quan trọng của Hỏa Chủng không cần nói cũng biết, một thân tu vi đều ở bên trên.
Tranh đấu sinh tử giữa các tu sĩ dễ khiến cho Hỏa Chủng sinh ra vết rách nhất.
Thương thế bình thường thì còn tốt, Hỏa Chủng cơ hồ đều có thể tự mình khép lại.
Chỉ là một khi tổn thương tới gốc rễ, thì dược tề sẽ mất tác dụng, vận khí tốt, có thể bảo trì hiện trạng, vận khí kém, giống như Mục Cửu Ca, sẽ ngày càng sa sút, thậm chí tu vi đảo ngược, tính mệnh nguy cấp.
Năng lực của Vương Khung là có thể chữa trị Hỏa Chủng.
Mục Thanh U rất rõ ràng điều này có ý vị gì.
"Trong lịch sử tu hành của nhân loại đã từng xuất hiện nhiều lần tuyệt tự, bên trong năm tháng cổ lão, đúng là hoàn toàn có dược tề cùng với phương pháp có thể chữa trị Hỏa Chủng, nhưng đã thất truyền, vào ngày nay, ngươi có biết năng lực có thể chữa trị Hỏa Chủng như vậy đại biểu cho cái gì không?" Mục Huyền Tiêu trầm giọng nói.
"Dùng năng lực của hắn, nếu như có thành tựu, chỉ cần vung cánh tay hô lên, liền có thể tụ tập được lực lượng kinh thiên." Mục Thanh U lộ ra sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói.
Thân là công chúa Mục Vương Thành, tầm mắt của nàng xa cỡ nào, chỉ một chút liền nhìn ra tiềm năng cực lớn ẩn tàng trên người Vương Khung.
Thử nghĩ xem, trong thiên hạ có bao nhiêu cao thủ chịu nỗi khổ Hỏa Chủng bị thương?
Cảnh giới Hỏa Chủng liền không cần phải nhắc tới.
Cảnh giới Bổ Nguyên, cảnh giới Dung Khí, thậm chí là cảnh giới Linh Lô, những cao thủ này nếu như biết rõ năng lực của Vương Khung có thể chữa trị bệnh cũ của bọn hắn, sẽ có bao nhiêu cuồng nhiệt?
Ngoại trừ những phần tử cấp tiến kia, một khi Vương Khung thật sự chữa khỏi cho bọn hắn, đó sẽ là nhân tình lớn cỡ nào?
Nhất hô bách ứng, đây chính là đại thế cuồn cuộn, khó có thể cản, coi như là Vương Thành cũng không thể thờ ơ.
"Bây giờ ngươi cảm thấy giá trị của hắn như thế nào?" Mục Huyền Tiêu trầm giọng nói.
Mục Thanh U lộ ra sắc mặt ngưng trọng, bên trong con ngươi nhiều thêm ba phần kiêng kị: "Không thể đo lường."
"Ngươi biết rõ là được, loại người này nếu như không có xung đột lợi ích căn bản, chắc chắn cần phải giao hảo." Nói xong, Mục Huyền Tiêu nhìn về phía Mục Cửu Ca.
"Trở về trong tộc, ngươi có thể tiến vào Phong Hỏa Sơn Nhai tu hành, mặt khác hôn sự giữa ngươi cùng với nha đầu Lý gia, trong tộc cũng sẽ ra mặt giải quyết cho ngươi."
Mục Cửu Ca nghe thế đầu tiên là khẽ giật mình, chợt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Phong Hỏa Sơn Nhai là bảo cảnh của Mục Vương Thành, chỉ có tinh anh trong tinh anh mới có thể tiến vào bên trong tu hành, lúc trước Mục Thanh U cũng là bởi vì tiến vào Phong Hỏa Sơn Nhai, thực lực mới đột nhiên tăng mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận