Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 212

Đối phương đột nhiên trầm mặc, qua một hồi lâu, đối phương mới trả lời.
"Số lượng lớn cỡ nào?"
"Hơn trăm triệu, hơn nữa đây chỉ là đơn hàng thứ nhất." Vương Khung nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ngươi muốn mua nhiều như vậy để làm gì?" Đệ nhất thiếu gia rất cẩn thận, dường như căn bản là không muốn gặp mặt.
"Ta biết một hội công tử ca, nghe bọn hắn nói, hiện tại rất nhiều nữ nhân đều mê Đồ Phu, ta có thể chuyển hàng của ngươi cho bọn hắn, lợi nhuận rất khách quan." Vương Khung lừa dối.
"Bây giờ quả thực có rất nhiều người làm như vậy, thậm chí là giả mạo Đồ Phu, là bằng hữu của hắn, ta cực lực lên án." Đệ nhất thiếu gia trả lời.
Vương Khung đọc tin nhắn, suýt nữa phát cuồng.
"Lên án cái con mẹ ngươi, ngươi chính là giả mạo." Vương Khung chửi ầm lên.
Hắn phát hiện ra, con hàng gọi là đệ nhất thiếu gia này còn không biết xấu hổ hơn hắn.
"Nhưng thấy ngươi chân thành như vậy, có thể gặp mặt nói chuyện, nhưng phải đặt cọc trước."
"Bao nhiêu?" Nhãn tình của Vương Khung sáng lên, vội vàng hỏi.
"Năm trăm vạn!"
"Oắt con, ngươi chờ đó cho lão tử." Vương Khung không chút do dự, trực tiếp chuyển năm trăm vạn đi qua.
Đây cũng là một trong những công năng của Thiên Võng.
Một lát sau, đệ nhất thiếu gia phát địa chỉ tới.
"Ta chờ ngươi tại Cửu Phong Lâu!"
Nói xong, đệ nhất thiếu gia liền ngoại tuyến.
"Ngươi chờ chết đi!"
Vương Khung quay người, thiết lập tọa độ, liền đi đến Cửu Phong Lâu.
Đây là tửu lâu lớn nhất Thiên Võng, cơ hồ mỗi con phố đều có một tòa Cửu Phong Lâu, lầu cao chín tầng, rượu thức ăn bán bên trong đều là kỳ trân, mùi vị không khác so với hiện thực, chỉ cần có tiền, liền có thể hưởng thụ thỏa thích.
Vương Khung trực tiếp đi lên lầu, đến tầng thứ ba.
Gần cửa sổ có một vị công tử ca ngồi, cẩm y đai ngọc, khôi ngô tuấn tú, thoạt nhìn không giống như là một tay bán hàng giả.
Vương Khung nhìn bốn phía một chút, vào lúc này, ngoại trừ hắn, không có những người khác.
Hắn đi đến trước người vị công tử ca kia, thăm dò hỏi: "Đệ nhất thiếu gia?"
Vị công tử ca kia ngẩng đầu dò xét Vương Khung trong giây lát, không xác định nói: "Ngươi là người muốn mua hàng?"
Vương Khung khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười mổ heo làm thịt dê.
Đệ nhất thiếu gia thấy thế, cũng cười: "Ngồi xuống nói chuyện đi."
"Nói cái đầu ngươi!"
Vương Khung đột nhiên bạo phát, trực tiếp móc ra Đại Uy Thiên Long Pháo, nhắm ngay vào đầu đệ nhất thiếu gia.
Phong vân đột biến, biến cố nảy sinh.
Đệ nhất thiếu gia triệt để ngẩn người, trong mắt lóe lên một tia chấn kinh cùng với bối rối.
Đây là tình huống gì? Vừa rồi còn rất tốt, làm sao lại trực tiếp rút pháo ra rồi?
"Ngươi...ngươi muốn làm gì?" Đệ nhất thiếu gia khàn giọng nói.
"Làm thịt ngươi, ngươi bán hàng giả, còn lừa gạt đến trên đầu lão tử, có tin hay không ta tiễn ngươi đi gặp tổ tông của ngươi?" Vương Khung nâng cao Đại Uy Thiên Long Pháo, ấn vào đầu đệ nhất thiếu gia.
"Có chuyện gì từ từ nói, đừng có đâm ta, ta ghét nhất là người khác đâm vào đầu ta." Đệ nhất thiếu gia trầm giọng quát.
"Ta đâm ngươi đấy thì sao? Có ngon thì tự bạo đi!"
Vương Khung trực tiếp ấn Đại Uy Thiên Long Pháo vào trán đệ nhất thiếu gia, đệ nhất thiếu gia nghiến răng nghiến lợi, lại không nói thêm gì nữa.
Ở bên trong Thiên Võng, coi như vẫn lạc, tối đa cũng chỉ là trong vòng bảy ngày không thể trực tuyến mà thôi.
Nhưng gã có một đống sinh ý, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người tìm gã, chỉ cần một ngày không trực tuyến, liền sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với uy tín của gã.
Vương Khung cũng chính là nhìn chuẩn một điểm này.
"Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, Thiên Võng không phải là chỗ ngoài vòng pháp luật, ngươi tốt nhất..."
"Ừm? Ngươi dám nói chuyện như thế với lão tử?" Đại Uy Thiên Long Pháo trong tay Vương Khung run lên.
Trên trán đệ nhất thiếu gia chảy ra mồ hôi lạnh, khuôn mặt cứng ngắc cố nặn ra vẻ tươi cười: "Ngươi...ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
"Đúng rồi, ngươi cũng có thể trực tiếp ngoại tuyến, xem thử là ngươi nhanh, hay là pháo của ta nhanh." Vương Khung xách theo Đại Uy Thiên Long Pháo, họng pháo bất động, trực tiếp ngồi xuống.
"Không dám, không dám."
Đệ nhất thiếu gia gượng cười, trong nội tâm ngược lại là không có quá nhiều e ngại, Thiên Võng không phải là chỗ ngoài vòng pháp luật, nếu như đối phương tống tiền, coi như lấy được tiền cũng có thể truy xét.
"Muốn thế nào? Ngươi cứ nói thẳng đi."
"Ta muốn hợp tác với ngươi!" Vương Khung nói ngay vào điểm chính.
"Cái gì?" Đệ nhất thiếu gia bỗng nhiên khẽ giật mình, vô thức hỏi: "Hợp tác cái gì?"
"Ăn cướp! Không đúng...là bán hàng." Vương Khung nhếch miệng cười một tiếng, suýt nữa nói thật.
Đệ nhất thiếu gia không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm vào Vương Khung.
"Ngươi có phải điên rồi hay không? Ta làm ăn lớn như vậy cần gì phải hợp tác với ngươi?"
Đệ nhất thiếu gia cười lạnh, gã đã khá nổi tiếng trên Thiên Võng rồi, uy tín cũng rất cao, đĩa cũng đã xếp tốt, nào còn cần người khác nhúng tay vào? Đầu óc gã có bệnh?
"Cho nên ta mới nói đầu óc ngươi có bệnh! Bán hàng như ngươi thì có thể kiếm được mấy đồng tiền?" Vương Khung cười lạnh nói.
Đệ nhất thiếu gia trừng trừng hai mắt, liếc nhìn họng pháo, trầm giọng nói: "Vậy ngươi có cao kiến gì?"
"Ngươi phải bán hàng số lượng có hạn!"
Trong đầu óc Vương Khung hiện ra từng lời dạy bảo của Lý Thuần Phong.
"Cùng là chân dung, ngươi phải bán mấy bộ có đẳng cấp khác nhau, bản phổ thông bán 100 bộ, bản bìa cứng bán 30 bộ, bản xa hoa bán 10 bộ, giá cả tăng dần, nhưng lại cất giữ mấy bộ, sau đó thả ra ở chợ đen, giá cả còn không phải sẽ tăng vọt? Còn không phải dễ dàng kiếm tiền hơn so với ngươi đi rao hàng?" Vương Khung cười lạnh nói.
"Nhân tài!" Nhãn tình của đệ nhất thiếu gia sáng lên.
Giống như gã mỗi ngày không biết rõ phải giao thiệp với bao nhiêu người, trả lời đủ thứ thông tin về con chó con mèo, thậm chí có người hỏi rất lâu cũng không mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận