Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 846

"Hoắc Pháp Vương quả nhiên khủng bố, vậy mà nghiên cứu ra con đường đáng sợ như vậy." Vương Khung nhìn Hỏa Thần Bảo Huyết lơ lửng trong lòng bàn tay, không nhịn được nói.
Đây là lực lượng huyết mạch thuộc về bản thân nhân loại, nói một cách khác, coi như Hỏa Chủng của Tiêu Vệ Mưu bị phế, gã vẫn như cũ có được thực lực cực kỳ đáng sợ.
Huyết mạch tự thân trải qua dẫn đạo, đã sản sinh tiến hóa.
Đây là con đường mà Vương Khung hiện nay đang đau khổ truy tìm.
Ba ngàn năm trước, Hoắc Pháp Vương đã sớm nghiên cứu cực kỳ thấu triệt.
"Đây hẳn còn chưa phải là hình thái chân chính của loại huyền công này, thật đáng tiếc...ngươi quá ngu, chưa thể tu luyện tới cực hạn." Vương Khung lắc đầu nói.
Hắn vận chuyển chân nguyên màu đen, điên cuồng nghiền ép thân thể của Tiêu Vệ Mưu, tinh luyện "Hỏa Thần Bảo Huyết", coi gã như bò sữa mà vắt sữa.
"Quá hung tàn, Đồ Phu đây là coi gã như gia súc, tùy ý cướp đoạt a."
"Thân là Chi Phối Giả, nhận đại sĩ nhục như vậy, còn có mặt mũi nào mà sống?"
"Đồ Phu quá cường ngạnh, không để ý tới thể diện của Quang Minh Điện một chút nào."
Nhìn thấy tràng cảnh Tiêu Vệ Mưu bị rút lấy tinh luyện bảo huyết, tất cả mọi người đều cảm thấy tê cả da đầu, phảng phất như dạng cao thủ này ở trước mặt Đồ Phu cũng như súc vật có thể tự ý thu hoạch vậy.
Hiện tại bọn hắn cuối cùng cũng đã biết rõ, cái gọi là lệnh đuổi khách của Vương Khung cũng không phải chỉ là nói một chút mà thôi.
Bảo bọn hắn rời đi toàn bộ trong vòng một ngày, bằng không giết chết bất luận tội tuyệt đối không chỉ là đe dọa.
Tiêu Vệ Mưu làm kẻ đứng ra khiêu khích, đây chính là kết cục.
Dần dần, huyết khí của Tiêu Vệ Mưu bắt đầu khô bại, giống như hoa héo, sau khi bị ép khô, sức sống cũng trôi đi, không còn màu sắc nữa.
Từng giọt "Hỏa Thần Bảo Huyết" kia đều là tinh hoa sinh mệnh của gã, tổn thất một giọt cũng đều cần hao phí một lượng lớn bảo vật cùng với thời gian mới có thể bù đắp khôi phục.
Thậm chí ở dưới tốc độ ép khô này, nhục thân của gã cũng đều sẽ suy bại, đến cuối cũng đều không thể tiếp nhận uy năng của Viêm Binh, tu vi sụp đổ, thân tử đạo tiêu.
"Đồ Hầu, ngươi thật quá mức!" Đúng lúc này, một giọng nói lãnh đạm chậm rãi vang lên, quét ngang tứ phía như gió từ thung lũng trống trải.
Lập tức, tâm thần của đám người run lên, chỉ cảm thấy trong lồng ngực như ngạt thở.
Phía trên trời cao, một thân ảnh phá không mà đến, mặc dù ở ngoài vạn trượng nhưng trong nháy mắt đã gần trong gang tấc.
Người kia lớn tiếng doạ người, trước khi xuất thủ cố ý cảnh cáo, biểu hiện ra sự tự tin cường đại.
Tâm thần của Vương Khung cảnh giác, cảm giác nguy cơ sinh tử tự nhiên sinh ra.
Rất hiển nhiên, đây là một vị cao thủ, vô cùng cường đại, cả thế gian khó tìm.
Vương Khung quay lại theo bản năng, trở tay chính là một quyền.
Oanh...
Quyền chưởng tương giao, hai đạo thân ảnh đáng sợ va chạm ở trên bầu trời, dư ba như cuồng phong lay động, chấn động mặt biển, sóng lớn mãnh liệt lập tức lăn lộn.
"Là người nào?" Đám người kinh hãi, dạng nhục thân va chạm này, quả thực bất khả tư nghị.
"Chân nguyên màu đen...Đồ Hầu không hổ là hầu tước mới của Đế Đô, đi ra con đường khác, không đi theo tiền nhân." Thanh âm thờ ơ cuốn tới từ bốn phương tám hướng.
Đột nhiên, dưới không trung, bảy đạo thân ảnh hiển hiện, khí tức bất đồng phóng lên tận trời, giống như đại mạc cô yên, giống như sông lớn không dứt, như vật đổi sao dời, như hoàng sa bách chiến...
Ông! Bảy đạo thân ảnh vây quanh Vương Khung ở trung ương, chân nguyên mênh mông, giống như hoa sen nở rộ, sát phạt mà tới.
Một hoa kết bảy quả, trường thiên di hận khóa!
"Lôi Quang Tí!" Vương Khung rống to một tiếng, cánh tay phải chấn động, lôi quang như kinh long gào thét, xé rách thương khung, cứng rắn xé rách bảy đạo chân nguyên đáng sợ kia.
Cùng lúc đó, hư ảnh chung quanh đều tiêu tán.
Lại quay đầu, Tiêu Vệ Mưu đã không có tung tích gì nữa.
"Đồ Hầu có thủ đoạn kinh người, quả nhiên không phụ hung danh, hôm nào đó lại chiến một trận."
Thanh âm thờ ơ ung dung truyền đến, đến như gió và bụi, cuối cùng biến mất như một con én.
"Cao thủ!" Vương Khung nhìn chân trời mênh mông, lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Người tới vậy mà có thể không lộ thân phận, cướp người đi ở trong tay hắn, loại thủ đoạn này như quỷ như thần, thực lực của y chân chính vượt qua tưởng tượng, đối phương thiên tư cao tuyệt, chỉ sợ rằng không kém hắn, thậm chí còn hơn.
"Thần tượng, đó là người nào?" Minh Hạo Nhiên khống chế thuyền bay hạch nhân tiến lại gần, trong mắt lộ ra sợ hãi.
Bên trong cùng thế hệ, vậy mà có người có thể cứu người đi ở trong tay Vương Khung, quả thực bất khả tư nghị.
"Cao thủ tuyệt đỉnh, có cái bóng của Quang Minh Điện, nhưng nhưng không giống lắm." Dương Kỳ trầm giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận