Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 479

Vương Khung có chút ngẩn người, thần sắc tư thái, loại hồi ức cùng với nhu tình trong mắt kia của nữ tử mặc váy đen trước mặt này, cực giống với U Hoàng Trường công chúa ngày đó.
Mặc dù khí chất của hai nữ nhân này hoàn toàn không giống, nhưng đều tuyệt sắc và cường đại, đều có chấp niệm cùng với cảm tình vượt qua tưởng tượng đối với thanh Hắc Long Đao này, đều là không hẹn mà cùng gặp thấy đao nhớ người.
Vương Khung coi như là dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra được.
"Sẽ không phải lại là tình nhân cũ của Thúc què đó chứ?" Vương Khung nói lầm bầm, sắc mặt càng trở nên cổ quái, trong đầu óc hiện ra thân ảnh cuồng ngạo không bị trói buộc của Thúc què kia.
"Những gì bản soái lưu luyến là phong cảnh ngươi chưa từng thấy qua."
Hoài niệm ngày xưa, âm thanh vẫn còn văng vẳng bên tai, vào giờ phút này, Vương Khung không thể không tin tưởng, những lời nói mà hắn cho rằng là nói bừa kia lại là thật.
"Thúc què chính là Thúc què, thực sự là hình mẫu của chúng ta!" Vương Khung thầm nói, không thể không nói, bất kể là U Hoàng Trường công chúa, hay là vị nữ tử thần bí trước mặt này, chỉ luận khí chất, đều là cực kỳ xuất trần, đều có phong tình, lại càng không cần phải nói bản thân các nàng liền nắm giữ thực lực siêu tuyệt, thâm bất khả trắc.
Vương Khung thật sự không thể tưởng tượng, vào thời điểm Thúc què trẻ tuổi đến cùng là mị lực bực nào, vậy mà liên tiếp thu phục dạng nữ nhân này, cho dù tuế nguyệt vô tình, nhiều năm qua đi, vẫn như cũ không hề quên y, khăng khăng một mực.
"Chủ tiệm, đừng nói giỡn, thanh đao này là trưởng bối ban tặng, ta cũng không dám tùy ý trao đổi." Vương Khung cười khan nói.
Hắc Long Đao chính là mệnh căn của hắn, xuyên suốt cuộc hành trình, không biết vượt qua bao nhiêu nan quan, thậm chí còn đã nhiều lần cứu tính mạng của hắn, sao có khả năng đưa ra ngoài?
Đừng nói là ba con nòng nọc trùng, coi như là một vạc...Vương Khung cũng phải cân nhắc đôi chút.
"Trưởng bối! ?" Đôi mắt đẹp của nữ tử mặc váy đen liếc xéo, ánh mắt lăng lệ dò xét toàn thân trên dưới Vương Khung, cảnh giác hỏi: "Ngươi là gì của y?"
"Ngươi đứng có nói...ngươi là con của y?" Nữ tử mặc váy đen hỏi một câu, chợt lại lắc đầu, phủ định suy đoán của chính mình.
"Không đúng, nếu quả thật là con của y, hẳn là sẽ không yếu như vậy mới đúng."
"..."
Vương Khung nhếch miệng, hắn rất muốn mắng chửi người, nhưng nghĩ đến thực lực của nữ nhân trước mặt này, lời đến khóe miệng, lại nuốt xuống.
Loại lời này giống như từng nghe qua, giống hệt với lời nói của U Hoàng Trường công chúa ngày đó.
"Xem ra y rất coi trọng ngươi, từ thời điểm y chế tạo...đã thật lâu không có động thủ rèn đao." Nữ tử mặc váy đen khẽ nói, ánh mắt một khắc cũng không dời khỏi Hắc Long Đao.
"Ai nói, đao mổ heo của hàng thịt chúng ta đều là do Thúc què rèn..." Vương Khung vô thức nói.
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, một cái nhìn sắc bén liền lướt qua, mang theo sát ý dày đặt.
Sắc mặt của Vương Khung đại biến, vội vàng ngậm miệng, không dám nhiều lời nữa.
"Nếu như ngươi không phải là người y nhìn trúng, chỉ bằng vào câu nói vừa rồi kia, ngươi cũng đã là một người chết." Nữ tử mặc váy đen lãnh đạm nói.
Yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì Vương Khung là người Thúc què nhìn trúng, cho nên nàng mới không có xuất thủ, nếu không với tính khí lúc trước của nàng, ba người ở đây, một người cũng đều không thể sống.
Vương Khung căn bản không biết, nữ tử trước mắt này đã từng khủng bố và đáng sợ cỡ nào.
Tô Thanh Hòa được biết đến là Huyết Ma Nữ, nhưng ở trước mặt nữ nhân này, chỉ là chuyện tiếu lâm.
"Về sau không cho phép nhắc đến chữ này ở trước mặt ta." Nữ tử mặc váy đen lạnh lùng nói.
"Ý của ngươi là Thúc què..." Vương Khung không nhịn được hỏi.
Lời còn chưa dứt, khí thế kinh khủng như bài sơn đảo hải nghiền ép mà đến, lồng ngực Vương Khung trì trệ, khí huyết sôi trào, suýt nữa bị hất tung ra ngoài.
"Con bà nó, quá hung mãnh." Vương Khung lập tức ngậm miệng, không dám nhiều lời.
Thực lực của nữ nhân trước mắt này vượt qua tưởng tượng của hắn, ở trên cảm giác, so với Lăng Hư Phong dường như còn phải mạnh hơn một chút.
"Chủ...chủ tiệm..."
"Nếu ngươi đã là vãn bối của y, có thể gọi ta một tiếng Lạc di." Nữ tử mặc váy đen khẽ nói.
"Lạc di! ?" Vương Khung lộ ra thần sắc khác thường, nhìn tướng mạo, đối phương hẳn là không lớn hơn hắn bao nhiêu.
Nhưng Vương Khung cũng biết, nữ nhân này có thuật trú nhan, tuổi thật chỉ sợ là không sai biệt lắm so với Thúc què.
"Những năm này...y sống tốt chứ?" Nữ tử mặc váy đen hỏi.
"Rất tốt, mỗi ngày rèn sắt uống rượu, thỉnh thoảng ta liền mang hai lạng thịt qua, bồi...bồi y uống hai chén, thời gian trôi qua cũng khá an nhàn." Vương Khung khẽ nói.
Thành thật mà nói, những năm ở Tam Dương Trấn cũng là những tháng ngày thoải mái nhất của hắn.
Chỗ đó không có tranh đấu, không có ân oán, mặc dù ngày tháng trôi qua như nước, nhưng cẩn thận nghiền ngẫm, lại có tư vị khác.
Mỗi ngày ngoài công việc buôn bán tại hàng thịt Hắc Nhận, lúc hắn rảnh rỗi, hoặc là bị lão bản huấn luyện gần như nghiền ép, hoặc là xen lẫn trong cùng một chỗ với Lão Hạt Tử, nghe y hồ ngôn loạn ngữ, lại hoặc là trộm một chút thịt nát từ hàng thịt, vụng trộm chạy đến chỗ Thúc què, xào chút thức ăn, uống hai chén.
"Một người như y, đã nhìn quen thành trì phồn hoa, sông lớn sơn hà, vậy mà cũng có thể ẩn trong nhân gian, sống một cuộc sống bình thường..." Nữ tử mặc váy đen thì thào tự nói, nhìn Hắc Long Đao trong tay, lướt qua vảy đao trên đao.
"Ừm?" Đột nhiên, thần sắc của Lạc Tinh Hà khẽ biến, nhìn về phía Vương Khung, bên trong con ngươi hiện lên một vệt thần sắc lăng lệ.
"Thanh đao này...ngươi còn cho người nào xem qua?"
Vương Khung sửng sốt một chút, vô thức lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận