Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 974: Diệp Vân 1

Chương 974: Diệp Vân 1
“Một đường hướng tây.”
Vô Tâm chậm rãi nói, sửa sang lại quần áo một chút rồi nhấc chân đi thẳng về hướng tây, tuy có chút nghi hoặc nhưng Cơ Như Tuyết vẫn ngoan ngoãn đi theo sau Vô Tâm.
Hai người một trước một sau, hướng về phía trước đi.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt mười năm liền lặng lẽ qua đi…
Nam Châu.
“Thiên hạ lớn, nơi nào đi không được? Bốn biển lớn, nơi nào không là nhà?”
Trên một tòa nhà cao tầng, một nữ tử áo bào đỏ sau lưng đeo một cây trường thương, đứng trên đỉnh cao ốc, hai mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm, ánh mắt tràn đầy hồi ức.
“Tê, cô nương xinh đẹp quá, cô nương, xin hỏi tục danh của ngươi là gì a?”
“Cô nương, tại hạ là thiếu gia chủ của Huyền Vũ thành phía đông, lập tức sẽ trở thành gia chủ Đông gia, cô nương, có thể nguyện ý làm một nửa kia của ta không? Yên tâm, gia sản Đông gia sẽ có một nửa của ngươi.”
“Cô nương, suy nghĩ chút đi?”
Phía dưới đám người trẻ tuổi đều ngước mắt nhìn nữ tử áo bào đỏ bên trên, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, không vì cái gì khác, thực sự là nữ tử áo bào đỏ này quá xinh đẹp.
“Một đám người đáng ghét.”
Diệp Vân cúi đầu xuống nhìn đám người phía dưới, mặt đầy khinh thường, một đám phàm nhân mà thôi, trong mắt nàng đều là sâu kiến.
“Ai, đã năm năm không gặp sư tôn, không biết người đi đâu, trước khi đi liền một câu cũng không nói.”
Lúc này, Diệp Vân ngồi xếp bằng trên nóc nhà cao tầng, tay phải chống cằm, có chút buồn bực, sư tôn của mình từ năm năm trước đã biến mất không thấy, trước khi biến mất cũng không hề có chút tin tức nào, giống như đột nhiên biến mất không thấy.
Chính mình ròng rã chờ sư tôn năm năm, nhưng không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Bây giờ, mười năm trôi qua, Diệp Vân đã trưởng thành một cô nương xinh đẹp yêu kiều, tóc tết đuôi ngựa, một thân áo bào đỏ, trông vô cùng hoạt bát.
Mà khuôn mặt giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh xảo, trông xinh đẹp đến vậy.
“Diệp Vân, một mình ở chỗ này làm gì vậy?”
Đúng lúc này, nơi chân trời xa xăm đột nhiên sáng lên một đạo quang mang, chỉ thấy một đạo bạch quang từ chân trời đáp xuống trước mặt Diệp Vân, một thanh niên tay cầm quạt xếp, quạt cây quạt trên mặt tươi cười hướng Diệp Vân từng bước đi tới.
Nhìn nam tử trước mắt, Diệp Vân mặt đầy phiền muộn, hiển nhiên nàng không chào đón nam tử này.
“Nam Cung Hâm, ngươi tới làm gì? Ta không phải đã nói rồi sao? Không có chuyện gì, tốt nhất đừng quấy rầy ta.”
Diệp Vân nói với Nam Cung Hâm trước mắt, ngữ khí đầy không kiên nhẫn, đối với Nam Cung Hâm này, nàng thật sự chán ghét, như cái miếng cao da chó cứ quấn lấy mình.
Trải qua chung sống, Nam Cung Hâm trước mắt chính là một ngụy quân tử đích thực, cả đời này Diệp Vân ghét nhất chính là ngụy quân tử.
“Diệp Vân, lần này ngươi hiểu lầm ta rồi, lần này ta đến là có tin tức tốt, ở ngoài ngàn dặm mây quyết núi xuất hiện một bí cảnh, mà trong bí cảnh đó có một tòa di chỉ của thế lực thời Thượng Cổ.”
Nghe lời Nam Cung Hâm nói, hai mắt Diệp Vân sáng lên, tính cách của nàng sôi nổi, thoải mái, thích nhất là đi thăm dò bí cảnh.
Đối với nàng mà nói, thăm dò bí cảnh rất vui, vô cùng vui.
“Bất quá bí cảnh này đã bị năm đại tông môn khống chế, mỗi tông môn chỉ có mười suất, ta phải năn nỉ rất lâu mới có được một suất, mà suất này ta định tặng cho ngươi.”
“Thế nào? Cảm động không? Ngươi muốn cảm ơn ta như thế nào đây?”
Nam Cung Hâm quạt cây quạt, vừa cười vừa nói với Diệp Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận