Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2825: Con đường vô địch - chinh chiến Hư Không Chi Táng 57

"Thiên quân phá, trấn." Diệp Lâm lần này có thể nói là dốc hết toàn bộ sức lực, kiếm khí cuồng bạo đến cực điểm tùy ý tung hoành trong không gian lĩnh vực, khiến cả không gian lĩnh vực cũng phải phát ra những tiếng rên rỉ, tựa như sắp không thể chịu nổi hai đạo lực lượng mạnh mẽ đến tột đỉnh này. Bên dưới, một đạo kiếm khí óng ánh tột độ còn ngược dòng nước mà lên, kiếm khí này vừa xuất hiện, đất trời cũng vì đó mà biến sắc. Cổ Thiên Y và Cổ Tinh Hà hai người cũng cầm trường kiếm trong tay xông về phía Diệp Lâm. Oanh. . . Hai đạo kiếm khí va chạm vào nhau, một tiếng nổ vang lên, trong lĩnh vực xuất hiện những vết nứt, vô số kiếm khí mang theo sức mạnh vô song như ngựa hoang mất cương tứ tán khắp nơi. Bất cứ nơi nào kiếm khí đi qua, rào chắn lĩnh vực liền vỡ vụn như tờ giấy."Vẫn không được sao?""Ít nhất. . . Chúng ta đã cố hết sức, không phải sao?" Cổ Thiên Y lộ vẻ thất vọng, kiếm khí của bọn họ bị vô thượng lôi đình trường kiếm vô tình đánh nát. Cổ Tinh Hà ở bên cạnh liền quay người an ủi một cách nhẹ nhàng. Trong khoảnh khắc, cả hai nhìn nhau cười một tiếng. Răng rắc. . . Sau đó, hai người bị lôi đình đầy trời nuốt chửng, thân hình cũng biến mất trong biển lôi đình vô tận."Các vị đạo hữu, lên đường bình an." Diệp Lâm khoác một thân trường bào đỏ sẫm cũng cúi đầu thì thầm. Trong trận chiến này, không ai đúng ai sai, sai, cũng chỉ có thể trách tự thân quá yếu. Nếu Diệp Lâm yếu, có lẽ hắn căn bản không thể đạt đến độ cao này. Nếu bọn họ quá yếu, thì chỉ có con đường chết. Cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích nghi mới sống sót. Chỉ có người mạnh hơn mới có tư cách sống sót, chỉ có người mạnh hơn, mới có tư bản đứng ở vị trí cao hơn. Sau khi làm xong tất cả, Diệp Lâm tiện tay tản đi lĩnh vực, bản thân lại một lần nữa trở lại không gian trước đó. Trở lại không gian lúc đầu, Diệp Lâm mới ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Thứ nhất - Diệp Lâm, điểm tích lũy: Ba mươi tám Con số đơn giản này, cũng cho thấy rõ ràng số thiên kiêu đã chết trong tay Diệp Lâm đã tròn ba mươi tám người. Mà đây mới chỉ là sau ba ngày thời gian ngắn ngủi. Giai đoạn thứ hai còn tới tận bảy ngày. Ngoại trừ một nửa đã rời khỏi Hư Không Chi Táng trước đó, gần như hiện tại mỗi thiên kiêu có mặt trên bảng ít nhất cũng có hai điểm tích lũy. Còn thiên kiêu ở trên Kim Bảng nhìn qua khoảng mấy trăm người. Từ đó có thể thấy được, số lượng thiên kiêu ngã xuống trong Hư Không Chi Táng lần này nhiều đến nhường nào. Điều này cũng đồng nghĩa với việc, những người còn sót lại, sẽ càng mạnh mẽ hơn. Dù sao nơi này khắp nơi có thể tùy ý thấy các thiên kiêu đều là có cùng cấp bậc với mình hoặc là mạnh hơn, dù vậy mà vẫn có thể lên bảng, điều này cũng gián tiếp thể hiện rõ thực lực của bản thân. Cũng không biết đến khi giai đoạn hai kết thúc, còn có thể lại bao nhiêu thiên kiêu. Mỗi lần Hư Không Chi Táng kết thúc, đều là thời điểm cục diện toàn bộ Ma Vực có biến động. Dù sao thì các thiên kiêu của Ma Vực đến cuối cùng, đều phải tiến về Trung Châu, ở Trung Châu chém giết tạo nên một phen vang dội, người có đủ tài năng mới có tư cách bước ra khỏi Ma Vực, cùng với các thiên kiêu của toàn bộ Tinh Hà Hoàn Vũ chém giết. Đây cũng tương tự như một quá trình nuôi dưỡng cổ."Thứ nhất, cũng không có gì khó." Diệp Lâm đứng tại chỗ lẩm bẩm một câu, cuối cùng quay người rời đi. Nếu để người khác nghe được lời này của Diệp Lâm, nhất định sẽ tức giận đến muốn xông lên chém chết hắn. Đệ nhất mà không có gì khó khăn sao? Chẳng phải ai cũng như ngươi sở hữu chiến lực giết thiên kiêu như giết chó vậy."Yêu nữ, hôm nay ta sẽ cho ngươi về với đất trời." Tại một vách đá, một nữ tử đứng trong hư không nhìn về phía nữ tử áo bào đen ở bên bờ vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận