Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 199: Vô Tâm suy đoán

"Chương 199: Vô Tâm suy đoán"
"Phó thành chủ Thần Kiếm Thành, Lữ Huyền, bái kiến Đế Tôn." Vừa thấy mặt đạo nhân nọ, Lữ Huyền đang ngồi xếp bằng trên trời liền đứng dậy đến cạnh Diệp Lâm, chắp tay cúi đầu với Tiết Đạo. Nếu Tiết Đạo này thật sự đến gây hấn, hắn thế nào cũng phải ngăn lại. Cuộc thi đấu của Thần Kiếm Thành do Thần Kiếm Thành tổ chức, nếu vì thắng mà bị kẻ sau lưng trả thù chém giết ở đây thì uy danh của Thần Kiếm Thành sẽ bị suy giảm nghiêm trọng.
"Ta còn chưa đến mức nhỏ mọn như thế, lo mà chủ trì cho tốt cuộc thi đấu của ngươi đi." Thấy Lữ Huyền như vậy, mặt vàng giận quá hóa cười, quát lớn. Với thân phận của hắn, Lữ Huyền chỉ là một kẻ hậu bối nhỏ bé, chỉ có Kiếm Hư mới xứng ngang hàng với hắn.
"Vãn bối Diệp Lâm, xin ra mắt tiền bối." Nghe tiếng xì xào của các tu sĩ xung quanh, Diệp Lâm quay người cúi đầu với mặt vàng trên không trung.
"Ừm, ngươi rất giỏi, thằng con ta từ khi sinh ra đã cao ngạo, giờ gặp phải ngươi, coi như nó đã nếm trải thất bại lớn nhất từ khi trưởng thành đến nay rồi."
"Mong là nó có thể nhờ đó mà trưởng thành, tiểu hữu, sau này nếu có thời gian, có thể đến Lưu Ly Đế Triều làm khách, ta nhất định sẽ đích thân tiếp đón." Tiết Đạo cười ha hả một tiếng, sau đó mang theo Tiết Thịnh đang hôn mê trên lôi đài biến mất không thấy tăm hơi. Khí vận Kim Long của Tiết Thịnh bị Diệp Lâm chém đứt một kiếm, hiện giờ hắn muốn mang về chữa trị. Khí vận Kim Long bị chém đứt, tương đương với việc khí vận bị chặt đứt, hậu quả có thể lớn nhỏ khác nhau.
"Vãn bối ghi nhớ, sau này nếu có thời gian rảnh, nhất định sẽ đến nơi hẹn."
"Tốt, bản tôn chờ ngươi." Tiếng cười của Tiết Đạo vang vọng từ xa. Nhìn theo Tiết Thịnh rời đi, Diệp Lâm bĩu môi. Thần Kiếm Thành cách Lưu Ly Đế Triều ít nhất cũng phải ức vạn dặm, mà khoảng cách xa như thế, Tiết Đạo thế mà có thể nháy mắt vượt qua, quả thực thủ đoạn của người cảnh giới Hóa Thần vô cùng kinh khủng.
"Đa tạ Lữ Huyền chân nhân." Diệp Lâm chắp tay cúi đầu với Lữ Huyền trước mắt.
"Chỉ là tiện tay mà thôi." Lữ Huyền khẽ mỉm cười, sau đó thân hình bay lên không trung. Tuy Diệp Lâm rất mạnh, nhưng thân phận địa vị vẫn không đáng để hắn coi trọng, thiên kiêu thì có là thiên kiêu, cũng phải trưởng thành được mới có giá trị. Trong lịch sử, không ít thiên kiêu kinh diễm vô cùng nhưng cuối cùng đều chết yểu nửa đường, chỉ cần có thể trưởng thành, bất kể ngươi có phải thiên kiêu hay không, cũng sẽ khiến một số thiên kiêu cúi đầu.
"Thí chủ thật giỏi giang nha, không những kiếm được một khối thần kim Địa giai hạ phẩm, mà ngay cả tiểu tăng cũng có chút động lòng." Nhìn Diệp Lâm ngồi xuống cạnh mình, Vô Tâm hai tay chắp lại cười nói. Lấy không được một khối thần kim Địa giai hạ phẩm, thật tình mà nói, hắn có chút ghen tị. Biết thế lúc trước hắn đi đắc tội Tiết Đạo, người đế quốc quả nhiên giàu nứt đố đổ vách.
"Hòa thượng, không cần như thế, ngươi tin đi với gia tài của ngươi, một khối thần kim Địa giai hạ phẩm này chẳng là gì cả, đúng không?" Diệp Lâm vừa cười vừa nói, còn Vô Tâm thì cười trừ không nói gì.
"Diệp Lâm, ngươi lợi hại thật đó, mà đánh tốt lắm, ta sớm đã không ưa cái tên kia rồi."
"Mà khi nào ngươi mới dạy ta luyện kiếm vậy? Kiếm tu nhìn rất đẹp trai nha, kiếm của tỷ tỷ ta không thích, kiếm của Vô Song ca ca lại quá bá đạo, còn kiếm của ngươi, vừa hợp với ta." Lúc này, Lý U Vi lặng lẽ áp má vào vai Diệp Lâm, nhỏ giọng nói.
"Kiếm cần tự mình lĩnh ngộ, người khác không thể dạy được, nếu có thể thật sự dạy ra thiên kiêu kiếm đạo thì thiên hạ này đã thuộc về kiếm tu hết rồi."
"Có thời gian thì nhìn nhiều những trận quyết đấu của kiếm tu, xem nhiều sách kiếm đạo thì sẽ có lợi cho ngươi." Diệp Lâm đẩy Lý U Vi ra, mặt đầy ghét bỏ nói.
"Hừ, không dạy thì thôi, còn bày ra cái lý lẽ đạo to tát gì đó, không thèm để ý đến ngươi nữa, hừ." Nghe vậy, Lý U Vi khoanh tay, lập tức tránh xa Diệp Lâm. Cái giọng điệu này của Diệp Lâm sao mà giống y hệt cha mình vậy, vừa mở miệng là nói đạo lý to tát, nghe đến là thấy bực cả mình.
Nhìn bộ dạng này của Lý U Vi, Diệp Lâm không khỏi cười bất đắc dĩ. Trong nháy mắt, một ngày nữa lại trôi qua, trong đó xuất hiện rất nhiều kiếm tu khiến Diệp Lâm cảm thấy hứng thú. Từ những trận đấu của họ, Diệp Lâm cũng phát hiện ra một số nhược điểm của mình, đó là thiếu một loại võ kỹ có tính khống chế. Võ kỹ của hắn đều là những đòn công kích mạnh mẽ, thiếu tính khống chế, nếu địch nhân muốn chạy, hắn muốn ngăn cũng không được.
"Lần này nếu tranh được top 3, ta sẽ nhận được năm ngàn điểm tích lũy, đến lúc đó sẽ dùng năm ngàn điểm tích lũy này đổi lấy một loại võ kỹ khống chế." Diệp Lâm thầm nghĩ. Ở Vô Danh Sơn, người ta không nhận linh thạch mà chỉ nhận điểm tích lũy. Chỉ cần có điểm tích lũy, ngươi có thể làm bất cứ việc gì, nếu điểm tích lũy đủ nhiều, có thể mời đại năng đích thân luyện đan, luyện khí cho ngươi. Cũng có thể mời đại năng giảng đạo riêng cho ngươi, giải đáp những nghi hoặc. Thậm chí còn có thể mời đại năng của Vô Danh Sơn ra tay báo thù, cho dù là thù riêng hay thù công đều được. Bất quá mời đại năng thấp nhất cũng phải mời Hóa Thần cảnh chân nhân, mà mời một vị Hóa Thần cảnh chân nhân đích thân ra tay vì ngươi thì cần một lượng điểm tích lũy rất lớn, cho dù Diệp Lâm không ngủ không nghỉ làm nhiệm vụ cả trăm năm cũng không đủ.
"Thí chủ, cùng nhau ra ngoài đi dạo chút không?" Đến lúc tan cuộc, Vô Tâm đột nhiên mở lời.
"Cũng được." Suy nghĩ một chút, Diệp Lâm gật đầu. Bây giờ về chỉ có tu luyện, giải sầu một chút cũng rất tốt. Thần Kiếm Thành vô cùng rộng lớn, hai người cứ đi mãi cho đến khi lên đến một ngọn núi lớn. Lúc cả hai đang đi thì từ xa vang đến tiếng đánh nhau. Diệp Lâm và Vô Tâm nhìn nhau, đồng lòng gật đầu, lén lút đi về phía có tiếng đánh nhau. Chỉ thấy trong một khoảng đất trống, ba thanh niên đang vây công một thanh niên khác, đánh người kia không dám hoàn thủ chút nào.
"Mẹ kiếp, một đám đệ tử đi ra từ thế lực nhỏ mà cũng dám không nghe lời ta? Đúng là đáng chết."
"Đúng đấy, loại bảo vật này sao có thể đến lượt ngươi có được?"
"Hay là mình giết quách nó đi, đằng nào cũng không ai chú ý."
"Ngu xuẩn à ngươi, đây là đâu? Là Thần Kiếm Thành đó, Hóa Thần cảnh đại năng đang trấn thủ ở đây đấy, nếu mà giết thằng nhãi này thì chúng ta có mà chạy đằng trời."
"Việc chân nhân không ra tay là vì chúng ta không làm quá đáng thôi, cứ phế nó rồi đi là được." Chứng kiến cảnh tượng này, Vô Tâm và Diệp Lâm đều lắc đầu ngao ngán. Cái gọi là có người thì có giang hồ, có giang hồ thì có tranh đấu. Thần Kiếm Thành tập trung những thiên kiêu của toàn bộ Thiên Hà quận, ai nấy cũng đều cao ngạo, gặp ai cũng không phục. Cho nên tranh đấu cũng nhiều.
"Thí chủ, đi thôi." Thấy vậy, Vô Tâm cảm thấy chẳng có gì thú vị, bèn nói với Diệp Lâm.
"Chờ chút." Diệp Lâm kéo tay Vô Tâm lại, mắt nhìn về phía một thanh niên đang cầm đồ trong tay. "Hòa thượng, ngươi xem đó là cái gì vậy?" Nghe Diệp Lâm nói, Vô Tâm khẽ cúi người, mắt ngưng lại, một lát sau, mặt trở nên nghiêm trọng.
"Linh bảo Địa giai hạ phẩm, Thủy Linh Châu, sau khi luyện hóa có thể nâng cao phẩm chất linh căn, hơn nữa còn có xác suất cực lớn chuyển hóa linh căn thành Thủy Linh Căn."
"Bảo bối tốt đó, có điều thứ này chỉ có tác dụng với linh căn hạ phẩm, với hòa thượng ta thì vô dụng rồi." Vô Tâm lắc đầu, mặt đầy tiếc nuối. Thủy Linh Căn này tuy tốt nhưng với hắn thì chẳng có tác dụng gì, nó chỉ có thể giúp linh căn hạ phẩm tăng lên trung phẩm mà thôi, còn với linh căn trung phẩm và thượng phẩm thì vô dụng.
"Thí chủ, ngươi sẽ không phải chứ?" Lúc này, Vô Tâm đột nhiên nghĩ ra gì đó, hai mắt kinh ngạc nhìn Diệp Lâm. Đến khi Diệp Lâm gật đầu, nội tâm Vô Tâm vô cùng kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận